Thiên phố vốn náo nhiệt giờ trở cho nên lạnh ngắt như tờ, thu về trên đường cũng là tâm tư hoảng hoảng.
Các môn các phái trong thiên hạ bắt đầu thu gom đệ tử trong môn, toàn bộ tất cả môn phái dồn dập ẩn độn.
Khấu Thiên vương phủ, Khấu Lăng Hư ngồi thẳng trong chính sảnh, mặt banh lên, nghe Tạ Thăng bẩm báo phía dưới.
Thế cục thiên hạ đột nhiên trở thành như thế, khiến Khấu Lăng Hư có phần trở tay không kịp, bởi nguyên nhân là do trước lúc xảy ra chuyện hoàn toàn không chút dấu hiệu, đến hiện tại hắn còn chưa minh bạch là chuyện gì hiện tại đang diễn ra chính là thế.
Đợi Tạ Thăng dứt lời, Khấu Lăng Hư lành lạnh nói:
- Dong dài như vậy làm gì, thư bản vượng nhìn thấy là Thành Thái Trạch cấu kết cùng một chỗ với Thanh Chủ, chủ động xuất binh tạo áp lực với Đằng Phi. Đằng Phi bí bách phòng ngự tứ xứ cầu viện!
Tạ Thăng chắp tay nói: có thể dễ dàng nhận thấy.
- Khấu vương gia, sự thực không phải như thế, thực sự là vương gia nhà ta nhận được báo động từ Thiên cung, tuyên bố Đằng Phi hiện diện dã tâm thôn tính, mới không thể không chuẩn bị tương tự vậy quả là như thế.
Khấu Lăng Hư:
- Ngươi nói ngươi có lý, hắn thốt lên hắn có lý, nhiều thì chúng ta không quản, ngươi chỉ cần chuyển cáo Thành Thái Trạch một điều, Đông Nam Tây Bắc bốn đạo nhân mã sơ dĩ có thể đổi kháng cùng Thiên cung nhiều năm như bởi vậy, là nhờ ôm đoàn hỗ trợ lẫn nhau, giả sử trong nội bộ tồn tại người dám cấu kết cùng Thiên cung, đánh vỡ bình hành, nguy hiểm đến chúng ta, mấy nhà chúng ta tuyệt sẽ không ngồi yên như vậy đó.
Tạ Thăng tủm tỉm khổ lắc đầu nói:
- Khấu vương gia, điều này sao nắm giữ thể, chẳng lẽ vương gia nhà ta không hiểu đạo lý cô mộc khó chống ư? Những người khác đảo, đơn thuần sợ người đầu tiên Thanh Chủ muốn quay đầu chĩa đao vào là vương gia nhà ta, vương gia nhà ta làm sao sẽ làm chuyện ngốc như vậy? Thật là có người bức đến vương gia nhà ta không có đường lui, vương gia nhà ta mới phải tìm kiếm tự bảo!
Đây cũng là chỗ mà Khấu Lăng Hư nghi hay, nhưng trong lời vẫn tràn đầy ý vị cảnh cáo:
- Hi vọng chẳng khác gì thế, ngươi nói cho Thành Thái Trạch, bản vượng không tuyển chọn ủng hộ Đằng Phi, thuận lợi nhất hắn cũng đừng ép bản vương ủng hộ Đằng Phi!
Bái kiến qua Khấu Thiên vương, Tạ Thăng vội vã rời đi, thêm lần nữa tiếp tục đuổi tới chỗ Quảng Lệnh Công, nhưng đáp án nhận được cơ hồ nhất trí với Khấu Lăng Hư, đều biểu thị không ủng hộ Đằng Phi, lại cũng cảnh cáo Thành Thái Trạch đừng có làm loạn.
Bình vẫn thường hầu như ngày nào Dương Khánh cũng đều tới thăm nơi này của Tô Vận, nhưng lần này lại còn liên tiếp mấy ngày mà vẫn chưa quan sát Dương Khánh đi qua.
Tô Vận bồi hồi trong đình viện, thỉnh thoảng liếc nhìn thị nữ nơi không xa, muốn hỏi xem Dương Khánh có đi qua hay không, liệu hiện diện phải là bị các nàng cản lại, nhưng có mấy lời nàng không mở miệng ra được, tuyên bố ra ngược lại có vẻ như là mình đang nhớ đến người kia. Trên thực tế Dương Khánh đột nhiên không lại tới tìm nàng, bao nhiêu có phần khiến nàng không quen, như trống vắng thứ gì đó, chẳng qua nàng tự đặt cho mình một lý do, có phải là bởi hiện nay bên ngoài có động tĩnh gì ảnh hưởng đến hắn?
Bởi thế, nàng ra khỏi trạch viện của mình, tản bộ bên ngoài một lúc, có ý di chuyển qua cửa trạch viên Dương Khánh, ánh mắt hơi liếc, không thấy trong trạch viện Dương Khánh sở hữu động tĩnh gì, hy vọng vào xem, một lần nữa ngắm bên ngoài nhân tâm hốt hoảng, bộ dạng giống như thể sắp xảy ra đại chiến, nàng đang trong quá trình muốn cùng Dương Khánh thám thảo một lúc. Nhưng đến khi hành động lại không dám đi vào nhà Dương Khánh, cuối cùng lách một vòng, đi tới chu trạch viên vương phủ, bái kiến Vân Tri Thu.
Lúc nhìn thấy Vân Tri Thu trong hoa viên, chỉ thấy trên trăm mỹ nhân tha thướt động người đang cẩn thận đứng thành hàng, Tô Vận từ bên cạnh nhìn kỹ mới phát hiện đám nữ nhân này mỗi người đều tư sắc bất phàm, toàn là mỹ nhân tuyệt sắc, rõ ràng đều được chọn lựa kỹ càng mà ra, không khỏi nhìn nhiều một lúc, không biết Vân Tri Thu làm thế là giữ ý gì.
Vân Tri Thu ngồi trong đình tử, trên tay chơi đùa mấy chiếc trừ vật trạc, không biết hiện tại đang muốn tra xem thứ gì.
Tô Vận tiến vào kiến lễ, nhịn không được lại nhìn đám mỹ nhân bên ngoài, hỏi một câu:
- Nương nương, đây là?
Vân Tri Thu cười lạnh một tiếng, lắc lư trừ vật trạc trong tay, nói:
- Tạ Thăng, quản gia của Thành Thái Trạch tới, chính đang đàm thoại cùng vương gia, những thứ này đều là lễ vật tặng cho vương gia, đúng là phóng khoáng, vừa ra tay đã là trăm mỹ nhân tuyệt sắc!
Tô Vận “ A ” một tiếng, đã hiểu ra, cười trình bày:
- Thành Thái Trạch tạo thế này thật khiến người ta khó hiểu, một bên phối hợp cùng cận vệ quân, một bên lại tới tặng lễ cho Vương gia.
Nếu nói chính xác thì, vân tri thu nghe ra ý vị dò xét trong lời nàng, quay đầu nhìn nàng khẽ cười trình bày:
- Ta thấy Dương Khánh cũng quá cơ khổ tịch mịch, ngươi lại không nhằm ý người ta, ta chính đang tính toán phần tăng những người này xuống dưới, hay là chọn ra mười người đưa cho Dương Khánh, ý ngươi thế nào?
Tô Vận lập tức cười không nổi, thấp mi rũ mắt hờ hững nói:
- Hắn muốn hay không là chuyện của hắn, không liên quan gì đến ta.
Lên tiếng rồi ánh mắt nhấc lên, lại thấy Vân Tri Thu đang đăm đăm nhìn mình không tha, khắp người rất là không tự tại chẳng còn gì để bàn cãi.
- Ngưu vương gia, vương gia nhà ta tuyệt không có ý liên hợp Thanh Chủ gây chuyện, chỉ cần phải Đằng Phi không xây dựng loạn, vương gia nhà ta tuyệt không liên hợp cận vệ quân động thủ với hắn. Bây giờ vương gia nhà ta chính đang lo lắng liều có phải mấy vị vương gia đã đạt thành giao kèo nào đó, muốn làm chuyện bất lợi với vương gia nhà ta! Chẳng qua lão nô cũng khuyên vương gia nhà ta, nói chuyện này hẳn không khả năng, ví như Ngưu vương gia, sau lưng còn có một chi U Minh đại quân, nếu như Ngưu vương gia thực thi thế nên, tất sẽ chọc khiến Thanh Chủ không vui, Thanh Chủ hạ lệnh một tiếng, U Minh đại quân tất xuất binh từ U Minh gây bất lợi cho Ngưu vương gia, đến lúc đó cảnh nội Nam quân đại loạn, đối với Ngưu vương gia cũng không sở hữu gì hay ho!
Trong chính sảnh, Tạ Thăng chậm rãi mà phát ngôn, bộ dáng giống như thế ta nói ngươi thấy đúng không.
Miêu Nghi ngồi ngay ngắn ở trên cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đang uy hiếp bản vương ư?