Cũng không phải tự nhiên mà Hàn Lập nguyện ý rời xa Đổng Huyên Nhi, Phong sư huynh cùng Yến Vũ chẳng khác gì thế điều này thật rõ ràng.
Cũng không phải là có ý ngăn cản, mà Yến Vũ nọ phi thường nhiệt tình đưa cho hắn một ngọc giản. Bên trong là địa đồ của Yến linh bảo, làm cho Hàn Lập tiết kiệm được nhiều thời gian, trực tiếp bước đến nơi đòi hỏi thiết, chứ khồng phải tương tự con ruồi bị hôn mê đi loạn khắp nơi chính là thế.
Mà bản thân Đổng Huyên Nhi, mặc dù đối với việc Hàn Lập đột nhiên buông tay không hề ước thúc mình nữa, cảm thấy ngoài ý muốn! Nhưng có thể được tự do tại số đông nam tu sĩ này thật tựa như cá gặp nước, tự nhiên làm cho nàng mừng rỡ. Đương nhiên nàng vẫn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Lập vài lần, rất là thắc mắc không phải hắn làm như vậy là có dụng ý gì.
" Dụng ý? Hừ, chỉ bất quá không ước mong nghĩ tới cái bao đồ trên người mà thôi, muốn làm được hành động tự do tự tại! " Hàn Lập đi ở trên con đường đá tại Yến linh bảo, chắp hai tay sau lưng, phi thường thoải mái thầm nghĩ, thỉnh thoảng lại nhìn các cửa hàng ở hai bên đường.
Các cửa hàng này đều là sản xuất phù lục, luyện khí cùng với nguyên liệu luyện đan, cũng có cũng có một hai gian bán pháp khí cấp thấp, nhưng điếm chủ hơn phân nửa lại còn là người không có pháp lực.
Cái này cũng không kỳ quái, cả Yến linh bảo diện tích phi thường lớn, ở trong này dân cư cũng tới mười mấy vạn. Thế nhưng người sở hữu linh căn hiện diện thể tu luyện pháp thuật lại chiếm rất ít, đại bộ phận đều là người bình thường.
Những người này vốn ở tại thế tục, một bộ phận tuy không giữ linh căn, mặc dù vậy huyết mạch thì vẫn là người của Yến gia, một bộ phận còn lại là gia quyến của đệ tử Yến gia, dù sao nếu chỉ có người trong tộc Yến gia thông hôn mà nói, cũng phi thường không ổn, phải có những dòng máu mới, thì mới giữ thể cho làm cho Yến gia tiếp tục bảo trì sự phình to mạnh.
Đương nhiên để giữ bí mật, người vào Yến linh bảo. Cả đời đều không thể ra ngoài, chỉ hiện diện thể ở đây sinh lão bệnh tử cả đời. Mặc dù từ nay về sau áo cơm không lo. Nhưng cũng là một chuyện cực kỳ bi ai.
Những người từ ngoài vào thì còn may mắn, vẫn được biết qua thế giới bên ngoài, thế nhưng những người từ nhỏ xíu trước đây đã sinh ở trong bảo, tuy nhiên lại là người không giữ linh căn, ngay cả một cơ hội liếc mắt nhìn ra bên ngoài cũng không tồn tại.
Những người đầu tiên tiến vào bảo, cũng không bị bức bách vào! Đều là vào rồi không thể ra. Hoặc là là chịu đại ân của Yến gia, mà tự nguyện như thế. Hơn nữa Yến linh bảo phòng bị nghiêm ngặt, có trận pháp bao phủ, người thường mà muốn rời thành, bị phát hiện lập tức giết chết. Thật ra, cho cho nên đến nay cũng không có nghe phát ngôn qua, giữ người thường xuyên nào thành công thoát khỏi nơi đây.
Tin tức này, đương nhiên không phải do Hàn Lập đoán ra, mà là trên ngọc giản địa đồ có mang theo một số tin tức. Bởi như vậy, Hàn Lập cũng đã từng có một số ấn tượng nhất định đối với Yến linh bảo.
Mà hắn hiện tại đi đến một gian trà lâu ở trong thành. Bởi vì dựa theo sự hiểu biết của Hàn Lập, các tu sĩ phần lớn đều rất thích trà. Trà lâu cơ hồ đều là nơi các tu sĩ dừng chân. Hàn Lập cảm giác được nơi này có lẽ có thể tìm được các tu sĩ cùng cấp, tăng cường quen biết. Đây chính là cơ hội rất khó được với mục đích trao đổi. Dù sao tự mình đóng cửa cũng là việc không nên làm!
Phải thừa nhận rằng, ở cuối con đường, có một ngã ba đường, đã có thể thấy chiêu bài của trà lâu, hàn lập đánh giá tựa như vậy, không khỏi tăng nhanh cước bộ.
Dẫu vậy thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bên trong đột nhiên truyền đến vài tiếng nam nữ tranh chấp kịch liệt, tiếp theo nương theo một tiếng rống giận của nam nhân. Một người trang phục thiếu phụ, tức giận vội vàng từ trong phòng đi ra, trực tiếp chạy ra đường, vừa lúc chạm phải Hàn Lập đang trong quá trình đi tới.
Thiếu phụ này dung mạo tựa hồ phi vẫn thường tú lệ, cho vì thế Hàn Lập bởi vì cái bênh chung của nam nhân, cũng cẩm thận đưa mắt đánh giá, kết quả khi Hàn Lập xem rõ dung nhan của thiếu phụ nhất thời ngẩn ra, người đứng lại tại chỗ.
Thiếu phụ nhìn thấy Hàn Lập không kiêng kỵ mà nhìn mình như vậy. Thực tế là, trong lòng cực kỳ tức giận!
Nhưng nàng ở trong thành này cũng khá lâu, mặc dù không có chút pháp lực nhưng nhìn qua phục sức, cũng xem ra thân phận tu sĩ của Hàn Lập. Mặc dù xấu hổ nưhng vẫn lưu tâm nhằm ý đến tướng mạo của Hàn Lập, chỉ cảm thấy phảng phất giữ chút quen mắt, cũng cố nén sự tức giận, khẽ cúi đầu nói:
" Tu sĩ đại nhân, có thể để cho tiểu nữ tử đi qua, tại hạ đã là gái có chồng! Nhìn nhận một cách khách quan, đại nhân nhìn kỹ như vậy một tiểu nữ tử, không sợ mất thể thống sao? "
Những lời này sau khi tuyên bố ra, thiếu phụ cũng không có cử chỉ lo lắng, bởi nguyên nhân là do bên trong Yến linh bảo giới luật nghiêm ngặt, nghiêm cấm các tu sĩ quấy nhiễu cuộc sống của người bình thường, người trái lệnh vị xử phạt rất nặng! Đương nhiên, người bình thường cũng phải bảo trì đối với các tu sĩ tuyệt đối cung kính, nếu giữ sự chậm trễ, cũng do tu sĩ đó tự do xử trí.
Cũng phải thừa nhận là hơn nữa hiện tại ngay ở ngã tư đường giữa bao nhiêu con mắt, nàng cũng không sợ đối phương có được hành động gì với mình.
Nhưng thiếu phụ cúi đầu hồi lâu, cũng không thấy tu sĩ có cử động gì. Cũng không có ý thối lui, cũng không có mở miệng quở mắng nàng. Điều này thực thi cho nàng có chút kinh ngạc, không khỏi ngẩng mặt lên nhìn.
Kết quả là thấy một khuôn mặt tủm tỉm cười tươi xuất hiện trước mắt, khuôn mặt này lập tức làm cho thiếu phụ nhớ đến mười năm trước trên con đường nhỏ ban đêm tại hậu viện, một người sư huynh hẹp hòi vô cùng, cùng một cô gái tinh linh cổ quái, đấu võ mồm với nhau, chẳng khác gì hiện lên trước mắt!
" Sư huynh? "
" Sư muội! "
Thiếu phụ rốt cục nhận ra khuôn mặt cũng không chút biến hóa này, mà Hàn Lập sau khi đối phương gọi mình một tiếng sư huynh, cũng xác định thiếu phụ tú lệ này, chính là tiểu nha đầu tinh linh cổ quái đã gặp từ nhiều năm trước - Mặc Thải Hoàn, con gái nhỏ nhất của Mặc đại phu, mà mình từng gọi là tiểu sư muội!
" Ngươi hết sức sự là Hàn Lập sư huynh? " Mặc Thải Hoàn đầu tiên là vạn phần kinh ngạc, lập tức hồi hộp hỏi lại còn, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng không dám tin.
" Ta đưa cho muội Oanh hương hoàn, nắm giữ sử dụng không? " Hàn Lập đột nhiên nhẹ giọng phát ngôn.
" Sư … sư huynh, thật là người! " Mặc Thải Hoàn vừa thấy Hàn Lập nói ra tên của lễ vật tặng nàng năm đó, cũng không chút nào hoài nghi nữa. nhưng hai mắt trong giây lát lại còn đỏ lên, bắt đầu thút thít, tựa hồ nhận phải sự ủy khuất cực kỳ lớn.
Hàn Lập cũng trợn tròn mắt! Cũng phải thừa nhận là dù sao hiện tại ở trên đường, bốn phía vẫn luôn có nhiều người cùng một số tu sĩ qua lại, một thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp như vậy lại đứng trước mặt mình khóc lóc, thì dám chắc kiểu suy đoán gì cũng có thể giữ!
Nghĩ tới đây, Hàn Lập gãi gãi đầu, cố gắng lên tiếng với Mặc Thải Hoàn:
" Sư muội, chúng ta có phải nên đổi chỗ khác nhằm nói chuyện hay không! Thành thật mà nói, nơi này tựa hồ không phải là chỗ với mục đích nói chuyện ".
" Ừm! … ta nghe sư huynh " Mặc Thải Hoàn lúc này mới tạm ngừng khóc, phi thường xuyên nghe lời.
Biểu hiện của đối phương, cũng thực thi cho Hàn Lập hiện diện chút ngoài ý muốn! Dù sao trong ấn tượng của hắn Mặc Thải Hoàn vẫn là một tiểu yêu tinh, đột nhiên ôn nhu nghe lời như là thế, thật đúng là thực hiện cho hắn nắm giữ chút không thích ứng. Thật ra, bất quá cũng phải tìm chỗ nào yên tĩnh đây chứ? Hàn Lập nhìn một chút bốn phía ngã tư đường, hiện diện chút buồn bực thầm nghĩ là điều hiển nhiên.
" Đến nhà của muội bước! Mẹ của muội cũng ở đàng kia " Mặc Thải Hoàn tâm tình sau khi bình tĩnh lại một chút, đột nhiên mở miệng nói.
" Tứ sư mẫu cũng ở tại Yến linh bảo?
Hàn Lập kinh ngạc!
Nếu nói chính xác thì, xem ra mặc phủ hết sức sự có đại sự xảy ra, nếu không nghiêm thị thân là đầu não cảu mặc phủ, sẽ không dễ dàng lưu lạc ở nơi đây.
" Đúng vậy, sư huynh! Mẹ muội bị bệnh, hơn nữa rất nặng! Người nhất định phải phải cứu mẹ! " Mặc Thải Hoàn trong mắt nước mắt lại chợt chảy ra, khổ sở cầu khẩn.
" Được rồi, hiện diện chuyện gì, gặp sư nương rồi hãy nói, chỉ yêu cầu không phải nghi nan tạp chứng gì, sư huynh sẽ hiện diện thể chữa được! " Hàn Lập thấy Mặc Thải Hoàn thương cảm giống như vậy, tự nhiên suy tư đến cuộc sống không đau buồn không lo trước kia của nàng tại Mặc phủ, không khỏi trong lòng mềm nhũn ra, ngoài miệng an ủi tuyên bố.
" Ừm! Có một điều đáng chú ý là muội tin tưởng lời sư huynh nói. Năm đó nhị tỷ cũng nói qua, thuật y dược của sư huynh sớm vừa mới trên tỷ ấy. Lần này mẹ của muội trước đây đã được cứu rồi! "
Mặc Thải Hoàn nghe xong Hàn Lập phát biểu như thế, lúc này mới mỉm mỉm cười không khóc nữa. Loại bộ dáng kiều diễm như hoa này, xây dựng cho Hàn Lập nhìn cũng không khỏi hơi bị thất thần, nhưng cũng may lập tức thanh tỉnh thêm lần nữa, lúc này mới tránh khỏi làm trò ngốc nghếch tại đây.
Quả thực, " đi thôi, nhà của muội cách đây cũng không xa, chỉ đòi hỏi qua một cái ngã tư đường là đến rồi. Phải thừa nhận rằng, mẹ của muội nhìn thấy sư huynh nhất định không lâu nữa sẽ vô cùng cao hứng! " mặc thải hoàn phi thường tự nhiên kéo lại còn ống tay áo của hàn lập dẫn hắn đi, bộ dáng rất hưng phấn, giống giống như là tìm được người trong lòng mình bởi vậy.
Một thiếu phụ chủ động lôi kéo một nam tử, đi trên đường cái, tự nhiên thực thi cho người ta ở phụ cận chú ý nhìn ngó. Song cũng may Hàn Lập trang phục của người tu tiên, vì thế cũng không ai dám trình bày gì không dễ nghe với hai người, về phần sau khi đã từng rời xa, giữ nghị luận gì cũng là điều khó nói!
Phải thừa nhận rằng, " sư muội, muội cùng sư mẫu sao lại đến nơi đây? Mặc phủ chẳng lẻ đã xảy ra chuyện gì sao? " Hàn Lập cùng Mặc Thải Hoàn sóng vai đi, cũng thừa dịp Mặc Thải Hoàn không để mà ý, đem ống tay áo khe khẽ thu trở về, nhẹ giọng hỏi.
" Chuyện này, nói đến thì tuyệt đối dài! Nhưng Mặc phủ bảy năm trước đã bị phá hủy, Kinh Giao hội đồng thời cũng vừa bị xóa sổ! " Mặc Thải Hoàn nghe do đó, thân thể khẽ run lên, sắc mặt đột nhiên buồn bả nói.
" Còn hai vị sư muội cùng các sư mẫu khác đâu? " Mặc dù Hàn Lập sớm đã đoán được không sai lắm, nhưng vẫn thở dài, đồn thời hỏi đến tình hình của những người khác.
" Nhị nương, Ngũ nương đã chết, tình hình của những người khác muội cũng không rõ ràng lắm. Bởi vì muội cùng mẹ cũng cực kỳ vất vả mới thóat ra được. Lúc ấy quá rối loạn, mọi người chỉ có thể chia nhau chạy trốn mà thôi! " Mặc Thải Hoàn thanh âm run rẩy hẳn lên, hiện diện vẻ cực kỳ thống khổ