* Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui sướng lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Ngọ chia túi to điểm tâm mà Trương phu nhân cho mình cho mọi người trong Cục 9, cậu cũng ăn một phần.
Cậu theo thường lệ ngồi trong phòng làm việc của Viêm Phi Ngang, vừa ăn điểm tâm, vừa xem phim.
Viêm Phi Ngang đang mô phỏng với Mạnh Thực, Cố Tinh Hà một bên khác lanh lợi di chuyển tới bên này, đứng trước cửa phòng làm việc, rướn cổ ngó vào bên trong chính là thế.
Phim hoạt hình trên màn hình máy tính đúng lúc đang tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Tô Ngọ cầm miếng điểm tâm trong tay, sốt sắng nhìn vào màn hình tới quên cả ăn.
Thực tế là, cố tinh hà nở nụ cười, chắp tay sau lưng đi vào, ho khan một tiếng.
Bị âm thanh đột nhiên vang lên dọa sợ hết hồn, Tô Ngọ chớp mắt nhìn sang, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Cố Tinh Hà.
“ Xem phim gì như vậy? ” Ấn tượng của Cố Tinh Hà đối với cậu bé này tốt đến không thể tốt hơn, vừa thấy cậu liền nhịn không được mà muốn trêu chọc một chút.
“ Phim này, anh có ao ước xem cùng không? ” Tô Ngọ chỉ chỉ màn hình, mời hắn.
Nhìn nhận một cách khách quan, “ được thôi. ”
Vì vậy trong giờ làm việc lão đại Cục 9 quang minh chính đại trốn làm, cùng ăn điểm tâm, xem hoạt hình trước máy tính với cố vấn Tô.
Đừng nói chứ, hai người này thực ra còn rất nắm giữ tiếng thốt lên chung, Cố Tinh Hà mặc dù là lão đại, nhưng tâm tính cũng như trẻ con, xem phim cùng Tô Ngọ còn giữ thể nhìn ra là đang rất tập trung.
Đợi đến lúc cuối cùng cũng xem xong phim, Tô Ngọ chợt nhớ tới chuyện gì đó, gãi đầu một chút nói: “ Hình giống như em vừa quên mất chuyện gì đó rồi. ”
“ Điểm tâm ăn hết rồi? ” Cố Tinh Hà liếc mắt nhìn cái hộp trước mắt cậu, điểm tâm này hắn cũng có một phần, có điều lúc đó lão đại Cố đã ném hết vào miệng cùng một lúc, ăn vô cùng ngon, chỉ là quá ít.
“ Hẳn là không phải. ” Tô Ngọ lắc đầu.
Buổi chiều Viêm Phi Ngang tan thực hiện đúng giờ, trở thêm lần nữa phòng tiến hành việc, mặt bàn vừa mới được Tô Ngọ dọn sạch không lâu nữa sẽ, rác đều đã vứt hết vào trong thùng rác, bàn còn cẩn thận dùng giấy lau một lượt.
“ Bước tới thôi. ” Viêm Phi Ngang đi tới cầm túi của cậu lên, nắm tay cậu đi xuống dưới tầng.
“ Chúng ta về nhà không ngừng à? ” là điều hiển nhiên.
“ Không, anh đưa em đi ăn cơm trước. ” Viêm Phi Ngang nắm tay cậu đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Tô Ngọ nghe anh nói bọn họ trong tương lai sẽ ăn cơm bên ngoài, ngay lập tức liền nghĩ tới bầu không khí khiến người đỏ mặt tim đập nhanh trong nhà hàng phong cách châu Âu hôm đó, mặt không nhịn được mà đỏ lên.
Hai người lên xe, cậu mới tựa như không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “ Là dịch chuyển tới nhà hàng phong cách châu Âu sao? ”
Viêm Phi Ngang nổ máy, liếc mắt nhìn cậu một cái qua gương chiếu hậu, lắc đầu phát ngôn: “ Không, là cơm Tàu, nghe bảo mùi vị vô cùng ngon, anh hai cho anh một tấm thẻ, bảo anh dẫn em đi ăn. ”
“ Ồ. ” Tô Ngọ gật đầu, cũng không nhận biết là thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng, vẻ mặt kia thành ra giữ chút vi diệu.
Anh hai Viêm làm ông chủ, thường xuyên xã giao bên ngoài, ăn cơm uống rượu bên ngoài là chuyện bình hay, quen biết rất nhiều ông chủ các nhà hàng. Từ lúc trong nhà giữ thêm một tên thích ăn uống, anh hai Viêm liền bảo trợ lý thu thập một ít thẻ hội viên của nhà hàng, bảo em tư mang Tô Ngọ đi ăn, tốt nhất là ăn hết toàn bộ các nhà hàng hàng đầu trong thủ đô mới thôi.
Tô Ngọ cũng biết chuyện này, có điều cậu chợt nhớ lần trước mẹ Khang còn nói anh hai Viêm thường xuyên xã giao bên ngoài, mỗi lần xã giao đều phải uống không ít rượu, dẫn đến dạ dày của anh không được hoàn hảo, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “ Chờ khi mà nào về em không lâu nữa sẽ tìm một trái cây bồi bổ cho dạ dày của anh hai, coi như là đáp lễ. ”
“ Em quyết định là được rồi. ” Viêm Phi Ngang không có ý kiến.
Hai người tựa như hai chồng chồng đang trong quá trình cùng nhau thốt lên chuyện vụn vặn trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, có một cảm giác ấm áp đặc biệt. Có thể thấy rằng tô ngọ hơi cong môi, cảm thấy trong lòng có chút ngọt.
Nhà hàng mà anh hai Viêm đề cử đúng là tuyệt vời lắm, là một nhà hàng lẩu thịt dê, làm ăn rất phát đạt, khách hàng mới tới gần như không có chỗ ngồi, may mà nhóm đó giữ thẻ hội viên cao cấp anh hai Viêm đưa, không cần chờ, giữ thể trực tiếp vào trong nhà hàng.
Các vị khách khác đang đứng chờ quăng tới ánh mắt hâm mộ ghen tị, Viêm Phi Ngang bình tĩnh nắm tay Tô Ngọ, đi thẳng lên tầng.
Lại còn nói, sau khi Tô Ngọ đến xã hội loài người, đã ăn không ít món ngon, mặc dù vậy lại là lần đầu tiên ăn lẩu, nước lẩu sôi sùng sục sùng sục, cuồn cuộn không ít bọt nước, mùi thơm bay vào không khí, thức ăn còn chưa mang tới, Tô Ngọ đã không nhịn được mà chảy nước miếng.
“ Thơm, thơm quá! ” Tô Ngọ hít ngửi nước lẩu được bưng lên, còn tưởng là có thể ăn luôn, liền muốn múc một bát canh uống quả là như thế.
“ Cái này không phải là để uống, chút nữa món ăn sẽ thả vào bên trong rồi mới ăn. ” Viêm Phi Ngang ngăn động tác của cậu lại, thu xếp đĩa thức ăn trước mặt hai người.
“ Hóa ra là như thế nên à. ” Tô Ngọ nhìn nồi lẩu chia làm hai bên, một bên đỏ, một bên trắng, không nhịn được lại nuốt ngụm nước miếng, thật là thơm chẳng còn gì để bàn cãi.
Nhân viên phục vụ rất nhanh lại đẩy xe đẩy trên có các món mà Viêm Phi Ngang đã gọi vào, sau khi hỏi kết hợp với biết họ không cần thiết phục vụ nữa, rất nhanh lại đi ra ngoài.
Viêm Phi Ngang đầu tiên là cắt thịt thành từng lát, anh đợi một chút rồi thả vào trong nồi, mấy món ăn chay khác thì vừa ăn vừa thả.
“ Nếm thử xem. ” Miếng thịt mỏng rất nhanh đã chín, Viêm Phi Ngang gắp một miếng cẩn thận thổi, chấm nước tương rồi mới đút tới bên miệng cậu.
Có lẽ là bởi được lần trước ăn đồ Âu được dẫn dắt, sau lần đó, Viêm Phi Ngang thỉnh thoảng lại thích trực tiếp gắp thức ăn đút cho Tô Ngọ, hoặc là hai người ăn đồ ăn dùng chung một đôi đũa, cũng có được thể là bởi anh quan sát ánh mắt của Tô Ngọ dần bắt đầu có biến hóa, mỗi lần Tô Ngọ được anh đút ăn, mặt không lâu nữa sẽ đều hồng lên chẳng còn gì để bàn cãi.
Tô Ngọ đỏ mặt, cúi đầu cắn miếng thịt trên đũa.
Thực tế là, tô ngọ là tên mê ăn uống, tuy thích ăn đồ ngọt, nhưng những món ăn ngon khác, cậu cũng là ai đến cũng không từ chối, vì vậy sau khi ăn một đũa thịt này, mắt cậu nhất thời liền sáng ngời lên.
Phải nói rằng, “ ngon, ăn ngon! ” trong miệng còn nắm giữ đồ ăn, hai mắt tô ngọ sáng lấp lánh thở dài thỏa mãn phát ngôn.
Hắng giọng một cái, Viêm Phi Ngang lại còn bỏ những món khác vào nồi lẩu, sau đó một người một đôi đũa, cứ như như vậy ăn tất cả thức ăn vào bụng, cả quá trình hầu như không cần Tô Ngọ động đũa.
Giữa khí trời mùa hè, một nồi lẩu thịt dê làm hai người ăn tới mồ hôi đầm đìa, vô cùng sảng khoái.
Lúc về, Tô Ngọ vừa lau mồ hôi, đôi mắt sáng lấp lánh vừa phát biểu: “ Lẩu ăn đúng là ngon quá đi! Phi Ngang, lần sau chúng ta đi ăn nữa được không? ”
“ Được. ” Viêm Phi Ngang gật đầu, vừa chú ý tới tình hình giao thông vừa thổ lộ chuyện với cậu, “ Trời đang nóng, không thể ăn quá nhiều lẩu, sẽ dễ bị nóng trong, không thể ăn mỗi ngày được. ”
“ Vậy chúng ta cách hai ngày lại trở lại ăn một bữa. ”
“ Cũng được. ”
Lẩu tuy rằng ăn ngon, song lại cực kì no bụng, Tô Ngọ ngồi phịch xuống ghế xoa bụng, lại còn không nỡ dùng linh lực để giúp tiêu cơm, thoạt nhìn cực kì thống khổ, đương nhiên, cậu đau cũng là đau trong vui vẻ sướng. Quả thực, viêm phi ngang trông thấy vẫn còn sớm, vì như vậy liền dẫn cậu đi xem phim.
Có một điều đáng chú ý là phim là do anh bảo khoẻ mạnh thực chọn hộ, khoẻ mạnh thực rất sở hữu kinh nghiệm trên phương diện này, đề cử cho anh chính là một bộ phim tình yêu vừa hài hước vừa lãng mạn, mọi người trong rạp chiếu đều mỉm cười bò, tô ngọ cũng cười, viêm phi ngang liền hài lòng.
Đơn giản là mạnh thực thoạt nhìn vẫn vô cùng đáng tin trên phương diện này.
Chờ lúc hai người về nhà thì đã muộn lắm rồi, nhưng cũng không hiểu tồn tại phải là do món lẩu dê này không … nói chung, hai người đều cực kì có tinh thần.
Về nhà rồi, Tô Ngọ mới vỗ đầu một cái, nhớ ra trước đó đến tột cùng vừa quên mất chuyện gì, cậu phải viết văn! Còn cả thầy Hàn nữa, vừa bị cậu cúp hẹn luôn rồi …
Nếu nói chính xác thì, “ ai làm sao bây giờ, thầy hàn có khi nào chẳng bao lâu nữa sẽ giận em không? ” tô ngọ mặt mày sốt ruột nhìn viêm phi ngang, cậu đi từ nhà họ trương ra, duy nhất nghĩ tới phi ngang, những chuyện khác, đã bị cậu ném ra sau ót từ lâu.
“ Không sao đâu, anh đã gọi điện thoại cho cậu ấy rồi, cậu ấy sau khi biết em an toàn đã về luôn, sẽ không giận em. ” Viêm Phi Ngang tạo việc chu đáo hơn cậu rất nhiều, hôm nay không phải là ngày nghỉ, Tô Ngọ trực tiếp đi từ nhà nhóm đó Trương tới Cục 9, lúc đó anh trước đây đã nắm được nhóc này chắc chắn vừa mới quên mất chuyện này điều này thật rõ ràng.
“ Ai, vậy ngày mai thầy tới, em chẳng bao lâu nữa sẽ nói xin lỗi thầy, mong là thầy không bị em chọc giận. ” Tô Ngọ nghiêm túc nói là điều hiển nhiên.
“Ừm.”
Hai người tắm rửa xong, vẫn còn không cảm nhìn thấy buồn ngủ, Tô Ngọ thẳng thắn cầm bài văn của mình ra, tiếp tục bị tám trăm chữ dằn vặt.
Viêm Phi Ngang cũng không ngủ được, cầm sách ra ngồi đọc cạnh cậu.
Lúc vừa gần tới mười một giờ, Tô Ngọ cuối cùng cũng cảm thấy rất ủ rũ ngủ, ô vuông trên giấy chuyên dùng để tập viết xếp chồng lên nhau, cậu híp mắt suýt chút nữa gục xuống bàn.
( giấy tập viết là kiểu giấy kẻ ô như thế này: )
“ Lên giường ngủ đi đến. ” Viêm Phi Ngang tay mắt nhanh nhẹn vội giữ đầu cậu một lần nữa, khom lưng trực tiếp bế người lên.
“ Ưm … ” Lúc này Tô Ngọ trước đây đã thực sự rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng, giơ tay ôm lấy cổ anh, tựa lên vai anh ngủ thiếp tiến.
Tối hôm đó nhất định là một đêm không ngủ — — đặc biệt là Viêm Phi Ngang hiện đang nóng máu, bởi anh đột nhiên nhớ ra, một “ tác dụng phụ ” khác của thịt dê …
Nhìn nhận một cách khách quan, bị bếp lò đồ sộ siêu cấp đè, nướng trên lửa cả một đêm, bên cạnh còn có một bếp lửa nhỏ tô ngọ thỉnh thoảng lại lăn qua lăn lại, viêm phi ngang trừng to đôi mắt vằn tia máu, mãi cho tới hừng đông mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Nếu nói chính xác thì, một đêm này của tô ngọ ngủ thực ra cũng không được tốt bụng lắm, cả đêm cậu đều mơ.
Thật ra, thực ra bình thường tô ngọ rất ít khi nằm mơ, nhưng tối hôm đó, luôn có một giấc mộng dây dưa, bám chặt lấy cậu, cậu mơ phi ngang lái một chiếc xe, sau đó chở theo cậu phi thật là nhanh, nhanh hơn cả tốc độ bay bình thường của cậu, cậu muốn phi ngang dừng thêm lần nữa, song phi ngang cứ như không nghe thấy lời cậu nói, vẫn lái đi rất nhanh, mãi tới tận cuối cùng, xe quả nhiên bay trên không trung, bay bay bay, vọt thẳng lên bầu trời, sau đó hai người nhóm đó rơi từ trên trời xuống …
Bởi vậy mới sáng sớm Tô Ngọ đã đột nhiên bị cảm giác rơi xuống dọa tỉnh, lúc tỉnh lại cậu còn cảm giác tim đang đập thình thịch, cậu và Phi Ngang đều từ trên trời cao thật cao rơi xuống, nhưng Phi Ngang không biết bay, cậu liều mạng muốn túm lấy Phi Ngang bay lên, nhưng bất kể cậu dùng sức thế nào, đều không túm được Phi Ngang …
Ngồi bật dậy từ trên giường, thấy Phi Ngang vẫn đang nằm nguyên vẹn bên cạnh, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “ May mà Phi Ngang không sao. ”
Thấy ngoài cửa sổ sáng choang, Tô Ngọ liền xuống giường dịch chuyển rửa mặt, hôm nay cậu muốn học bù cho hôm qua, nhưng cậu vừa động liền cảm quan sát không ổn, cúi đầu, nghi hoặc vén chăn lên, cậu cảm giác quần lót nhỏ cậu mặc trên người, ẩm ướt?
Tô Ngọ: “ … ….. ”
Hôm nay Viêm Phi Ngang hiếm tồn tại ngày dậy muộn, ngay cả sóc bay nhỏ luôn ngủ dậy muộn hơn anh cũng không còn trên giường. Phải thừa nhận rằng, rời giường vào phòng tắm rửa mặt, thêm lần nữa thấy cậu nhóc đang trong quá trình đưa lưng về phía cửa, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sột soạt không biết là đang làm gì.
Quả thực, có lẽ là nghe thấy âm thanh của anh, tô ngọ đột nhiên đứng từ dưới đất lên, mặt còn chột dạ nhìn anh một cái, hai tay càng khả nghi hơn giấu sau lưng, thấy thế nào cũng giống chẳng khác gì đang làm chuyện xấu xa gì.
“ Sao vậy? ” Viêm Phi Ngang muốn nhìn một chút xem cậu đang tiến hành gì, nhưng chỉ mỗi nhìn sau lưng cậu là một cái chậu nhỏ đựng nước đang đặt dưới đất, trong tay Tô Ngọ rõ ràng đang cầm cái gì đó, lại còn chảy nước.
“ Không, không sao cả, Phi Ngang anh mau đi đến đánh răng rửa mặt đi. ” Tô Ngọ chớp đôi mắt to nhìn xung quanh, đơn thuần là không dám nhìn anh, bộ dáng rõ ràng rất chột dạ.
Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy cậu không ước muốn nói, cũng không ép cậu nói. Từ vào lúc Tô Ngọ biến về nguyên hình trước mặt anh, cậu nhóc có chuyện gì cũng nguyện ý nói với anh, đột nhiên cậu có bí mật nhỏ của mình, tâm tình Viêm Phi Ngang có chút vi diệu.
Anh đánh răng rửa mặt trước bồn rửa tay, Tô Ngọ thì đứng ở một bên khác, hai tay vẫn cứ giấu sau lưng, mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Cũng không biết sở hữu phải là do cái ý muốn ‘ anh nhanh một chút rồi đi ra ngoài bước ’ trong mắt cậu rõ ràng quá hay không mà Viêm Phi Ngang bị cậu nhìn tới áp lực nắm giữ chút lớn, đánh răng rửa mặt rất nhanh xong liền đi ra theo ý cậu.
Tô Ngọ thở phào nhẹ nhõm, mau chóng đóng cửa lại, lúc này mới ngồi xổm trước chậu, thực hiện tiếp chuyện còn chưa làm xong — — giặt quần lót …
Làm một sóc bay nhỏ, Tô Ngọ chưa từng có cái chuyện tên gọi tè dầm này, dù sao động vật nhỏ còn chưa mở linh trí đi tới đâu liền tiện xử luôn ở đó, cùng lắm là đào cái hố trên đất, giải quyết xong thì đắp đất lên, đột nhiên tè ra quần trên cái giường to lớn mềm mại sạch sẽ của Phi Ngang, Tô Ngọ cảm quan sát rất, vô cùng mất mặt.
Cậu bây giờ đã không còn là một thú hoang không cần với mục đích ý tới xấu hổ, mà là một yêu tinh đã tu luyện thành tinh, hóa thành hình người, đồng thời còn kết hôn với con người, sống chung với nhau, sao hiện diện thể tùy tiện … đây thực sự là một chuyện rất đáng khó coi hổ.
Nhưng rất nhanh, cậu liền phát hiện ra chỗ không đúng, cậu cũng không phải là tè dầm, nhưng cậu cũng không hiểu đó là cái gì, không có con sóc nào dạy cho cậu cả ( cây thông khổng lồ cũng không gặp phải chuyện phiền nhiễu này ) … mà kể cả có được là gì, thì cậu cũng đã làm bẩn quần lót mà Phi Ngang mua cho, hết sức là không tốt, thế nên cậu mới lén lút đi giặt quần lót, ai ngờ lại còn bị Phi Ngang bắt gặp.
May mà Phi Ngang cũng không hỏi nhiều, mới cho cậu thời gian nhằm tiêu diệt chứng cứ là điều hiển nhiên.
Nhưng đáng tiếc, quần lót của cậu vẫn luôn là Viêm Phi Ngang giặt, cậu không nỡ dùng linh lực tiêu trừ vết tích, dùng nước giặt, không đơn thuần không sạch sẽ, treo lên, Viêm Phi Ngang vừa nhìn lập tức đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Viêm Phi Ngang cũng là người từng trải, tuổi thanh xuân niên thiếu, ai chưa từng thực thi chuyện xấu, nhìn quần lót ướt nhẹp treo trên móc, nhất thời đã hiểu ra.
“ Phi, Phi Ngang, anh không đi làm à? ” Tô Ngọ đã từng tính xong xuôi, ban ngày Phi Ngang đi làm, chờ buổi chiều tan làm anh về nhà, quần lót đã sớm khô, lúc đó nhanh chóng cất quần đi, căn bản không bắt được chứng cứ cậu làm chuyện không hấp dẫn! Thực tế là, thế nên cậu xuống tầng liền bắt đầu thúc người ra ngoài đi tạo.
“ Bước ngay đây. ” chính là thế.
“ Tối gặp lại. ” Viêm Phi Ngang nhìn cậu một cái, thừa dịp Tô Ngọ không chú ý một lần nữa liếc mắt nhìn lên tầng một cái, quần lót nhỏ nhắn trắng tinh treo trên móc treo quần áo ngoài ban công, lắc tới lắc lui trong không trung …
…
Hôm qua trốn học cả nửa ngày, hôm nay Tô Ngọ tự giác tăng nhanh tốc độ học, mong muốn bù lại cho ngày hôm qua, thế nên cả ngày đều lao đầu vào học tập, đợi đến khi gần chạng vạng, mới nhớ ra quần lót chưa kịp thu vào, mới lên tầng thủ tiêu cái quần lót kia, gấp nháo nhào một chút liền nhét vào trong tủ. Tất cả quần lót của cậu đều cùng kiểu cùng màu, Phi Ngang căn bản không nhận ra, hết sức là hoàn hảo!
Thực ra hôm nay Viêm Phi Ngang dù tiến làm nhưng trong lòng cũng đang nghĩ tới chuyện này, Tô Ngọ không hiểu, chắc chắn là cần sở hữu người hiểu dạy cậu một chút thường thức sinh lý nhưng nếu như tương tự để anh nói, một lần nữa cảm thấy có chút không được tự nhiên, duy nhất là vấn đề này, nhằm người khác phát biểu thì lại càng không thích hợp.
Mặc dù bây giờ Tô Ngọ gọi Hàn Ý Ổn là thầy, nhưng thực ra tuổi của Hàn Ý Ổn cũng không khổng lồ lắm, dạy cậu chắc chắn không thích hợp, người trong nhà cũng không có ai thích hợp, trầm ngâm một vòng, Viêm Phi Ngang cuối cùng vẫn kết luận, ai cũng không thích hợp, vẫn là để tự anh dạy thì hơn.
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng mấy ngày trôi qua, Viêm Phi Ngang cũng chưa nghĩ ra xem vì vậy tuyên bố như thế nào — — có chút lúng túng.
Kì nghỉ hè trong khí trời nóng bức này chẳng mấy chốc cũng trôi qua.
Tô Ngọ muốn tới trường dịch chuyển học, đồ phải chuẩn bị không ít. Tuy rằng Tô Ngọ dùng tiêu chuẩn khác vào trường tiến học, không nhất định phải tương tự vậy, dẫu vậy thứ các bạn học khác có, Viêm Phi Ngang cũng không ước mong cậu thiếu cái gì.
Laptop, cặp sách, quần áo, còn cả những đồ thượng vàng hạ cám khác cần thiết mua, Viêm Phi Ngang thẳng thắn chọn một ngày nghỉ mang cậu di chuyển một chuyến tới khu mua sắm.
“ Nhưng laptop em không biết dùng, cũng cần phải mua sao? ” Tô Ngọ trừng mắt hỏi, cậu cảm thấy đây đều là đồ vật công nghệ cao, cậu hơi lo bản thân sẽ thực thi hỏng, nhìn có vẻ rất đắt.
“ Phải mua, sau này học sẽ cần dùng đến, lại mua cho em một cái máy tính bảng nữa. ” Viêm Phi Ngang đưa cậu đến trung tâm máy tính, cân nhắc Tô Ngọ không lâu nữa sẽ không chơi game nhưng cậu sau này nhất định không lâu nữa sẽ quen biết càng nhiều bạn bè hơn, sau khi quen biết bạn bè, có thể trong tương lai sẽ chơi với họ, thế nên anh vẫn còn chọn một cái máy có cấu hình cao.
Quả thực, mua xong máy tính các loại xong, lại đưa cậu đi mua vài cái balo, tuy rằng balo nam thoạt nhìn đều không khác nhau là mấy, tuy nhiên cảm giác giá cao vẫn hoàn toàn khác biệt, viêm phi ngang trong chuyện này, vẫn rất sẵn sàng chi tiền.
Ngoài ra còn có quần áo, giày, mũ các thứ, quần áo ngày thường Khang Văn Thanh sẽ sắm cho Tô Ngọ, Viêm Phi Ngang mua cho cậu chính là mấy bộ đồ vận động rộng rãi, nếu như Tô Ngọ lại chẳng may thò tai với đuôi ra thì cũng có thể đúng lúc mặc vào. Giày không những thế còn mũ, anh đưa cậu tới mấy cửa hàng chuyên doanh, tiêu hết không ít tiền của Viêm Phi Ngang, mua vài túi khổng lồ, lúc này mới hài lòng đưa cậu về nhà.
“ Phi Ngang, có phải là mua nhiều quá rồi không, tiền của anh vừa mới tiêu hết chưa? ” Trở lại xe, Tô Ngọ nhỏ giọng hỏi anh, cậu không nắm giữ khái niệm gì về tiền nhưng cũng rất lo bản thân sẽ trở thành gánh nặng của Viêm Phi Ngang.
“ Không đâu, anh vẫn còn còn, em không yêu cầu phải lo. ” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, tiền tiết kiệm của anh vẫn còn không ít, tuy rằng mua nhà đã tốn hơn phân nửa nhưng bây giờ anh vẫn còn muốn tiêu cho Tô Ngọ, muốn quần áo từ đầu tới đuôi cậu đều là dùng tiền của mình mua — — đây có lẽ cũng là một bản năng của đàn ông.
Cũng phải thừa nhận là trường học là một xã hội thu nhỏ xíu, viêm phi ngang không muốn cậu bởi vấn đề về tiền bạc mà bị các bạn học xem thường, tồn tại người nịnh bợ còn hơn mỗi ngày đều bị người ta khinh vẫn thường.
Lại nói tới nhà, Khang Văn Thanh mắt ngắm sắp không còn kịp, liền mua một căn nhà trước đây đã bài trí sẵn, cũng đã nói chuyện với chúng, hai ngày nay mọi người cùng nhau tới xem.
Nhà Khang Văn Thanh mua chính là loại nhà hai sảnh hai phòng ngủ, cộng thêm một cái sân thượng phình to, khi họ tới, người giúp việc đã quét dọn toàn bộ nhà cửa một lần.
“ Diên tích của sân thượng này không nhỏ nhắn, Tiểu Ngọ muốn trồng cây cối cũng hoàn toàn không có vấn đề. ” Khang Văn Thanh đẩy cửa kính ra, để hai người xem.
Tô Ngọ thực sự vô cùng thích cái sân thượng này, cậu vừa mới bắt đầu tưởng tượng tới chuyện trồng những loại cây kia trên đây, cảm giác biến trở về nguyên hình chạy trong “ rừng cây ”, nhất định giống như đúc hồi cậu sống trong rừng kia!
” Nơi này thực sự là cao! ” Tô Ngọ phấn khởi sướng xoay xoay hai vòng trên sân thượng, sau đó nhoài người bên lan can phóng tầm mắt ra.
“ Từ đây có thể nhìn thấy được trường học của con, ở ngay bên kia, Tiểu Ngọ sau này dù là đi bộ hay là đạp xe đi học cũng rất tiện. ” Khang Văn Thanh chỉ cho cậu xem, quả nhiên cách đó không xa có thể nhìn nhìn thấy ngôi trường.
“ A, nơi đó chính là trường mà con sẽ học sao? ” Tô Ngọ tò mò hỏi.
“ Đúng thế nên, sau này rảnh sẽ dẫn em tới trường thăm một chút. ” Viêm Phi Ngang cũng bước tới cạnh cậu, giơ tay xoa đầu cậu.
“Được.”
Bởi vì căn nhà này quá hợp ý, hai người trực tiếp xác định, nơi đây sau này, sẽ chính là ngôi nhà nhỏ của hai người họ.
Dù thổ lộ nhà đã từng bài trí sẵn, mặc dù vậy nội thất trong phòng ngủ, và phòng tắm, nhà bếp, phòng ăn, Khang Văn Thanh đều nhìn không lọt, bởi vì vậy thêm lần nữa mang bọn đó đi tới trung tâm nội thất, tồn tại thể đổi được cái gì thì đều đổi mới.
Những thứ này, Tô Ngọ cùng với Viêm Phi Ngang hoàn toàn không hiểu, gần như tất cả đều do Khang Văn Thanh quyết định, vào thời điểm cần, bà cũng hỏi ý kiến về sở thích của hai người một chút, dẫu vậy hai người đều không quyết định chắc chắn được, nên bà liền quyết định thay mọi lúc.
Ban ngày Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ một người di chuyển làm, một người phải học, chỉ có được thể tới giúp vào lúc chiều muộn.
Nhà ở thay đổi từng chút một, đợi đến cuối tháng tám, đầu tháng chín, ổ nhỏ của đám đó cuối cùng cũng đã từng “ xây dựng ” xong.
“ Thực sự là đẹp, cực kỳ là thích! ” Tô Ngọ kéo Viêm Phi Ngang đi vòng vòng quanh nhà, càng nhìn càng cảm nhận được tâm ý đồng thời sự đặc biệt trong đó.
Phòng ngủ chính khá lớn, dù là cái giường lớn kia, hay là sàn gỗ nguyên chất rộng rãi dưới chân, Tô Ngọ đều rất thích! Khang Văn Thanh còn trải thảm một nửa sàn, thoạt nhìn càng giống như một cái “ ổ ” lớn vậy. Nội thất trong một phòng ngủ khác vốn được bài trí sẵn đều đã bị bỏ tiến tới, thay bằng thư phòng cho cả hai, vài giá sách lớn dựng dựa vào tường, hai cái bàn làm việc một lớn một nhỏ đặt cạnh nhau, trên bàn còn đặt vài bức ảnh chụp chung của Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang, chậu cây tí hon màu xanh lục chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, thoạt nhìn vô cùng vô cùng thư thái!
“ Em thích nơi này lắm, Phi Ngang, tối nay chúng ta ở đây luôn sở hữu được không? ” Tô Ngọ mong đợi nhìn Viêm Phi Ngang.
“Được.”
Theo quy tắc truyền thống, dọn nhà cũng yêu cầu chọn ngày lành, có điều đợi Khang Văn Thanh quay lại tính ngày một chút, ngày hôm đó cũng vừa vặn là ngày lành, đã từng không ngăn lại được thì đành để kệ hai đứa thế nên.
Phải thừa nhận rằng, chỉ là hai đứa nhỏ xíu có ngôi nhà riêng của cả hai ở bên ngoài, đột nhiên rời xa mình, người thực hiện mẹ sẽ luôn cảm thấy vô cùng vô cùng không nỡ, viêm vân hải lúc về nhà, cũng nghe ngắm bà lén thở dài khe khẽ.
Nắm chặt lấy bờ vai dịu dàng của vợ, vị nhân vật không nhỏ ở bên ngoài phát ngôn một câu không ai dám làm trái này về đến nhà cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, ông ôm vợ mình vào trong lòng, dùng giọng nói ôn hòa khuyên: “ Chúng nó lớn rồi, cánh cứng rồi, sẽ mong muốn bay, nếu em không chịu được, sau này thường xuyên gọi bọn nó về là được rồi, thằng nhóc không phải rất thích ăn món ngon sao? Chúng ta thêm lần nữa mời một vị bếp trưởng về, đảm bảo mỗi ngày nó đều sẽ muốn về nhà. ”
Khang Văn Thanh nhất thời bị chồng chọc cười, có điều nhận định một chút, nói không chừng đúng là như vậy thật.
…
Tô Ngọ đồng thời Viêm Phi Ngang tắm rửa xong liền nằm trên giường, vừa mới đến nhà mới, cả hai đều hơi khó ngủ.
Tô Ngọ lăn hai vòng trên giường rồi bò dậy.
“ Không ngủ được? ” Viêm Phi Ngang gối lên cánh tay mình, nhìn về phía cậu, một đôi mắt trong bóng tối lại tựa tương tự ánh lên thứ ánh sáng nào đó.
Tô Ngọ khựng một lần nữa một chút, quay đầu nằm lên ngực anh, nhỏ giọng nói: “ Em, em hơi nhớ nhà. ”
Nhà của cậu, có nhà họ Viêm, còn cả “ nhà ” trên cây thông lớn ở trên núi kia nữa.
Viêm Phi Ngang ôn nhu vuốt tóc cậu, không tiếng động an ủi nỗi nhớ nhung của cậu, vào thời điểm Tô Ngọ đã từng sắp thiếp dịch chuyển, lại tựa như nghe thấy anh hiện tại đang nhẹ giọng nói: “ Nếu hiện diện cơ hội, đưa anh tới thăm nơi em đã lớn lên, được không? ”
“ … Ừm. ” Tô Ngọ nằm tựa trên ngực anh, có lẽ là bởi ngửi thấy mùi hương của Phi Ngang tràn ngập trong mũi, cuối cùng cậu cũng dần cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp di chuyển quả là như thế.