“ Nhưng chị là phu nhân của Tổng giám đốc Thân thị mà, sao vẫn làm công việc này, lại còn còn bị người ta ức hiếp nữa! ” “ Tôi thích công việc này, không nghĩ sẽ từ bỏ! ” Hứa Hoan Nhan trầm ngâm hồi lâu, sau cùng vẫn trả lời uyển chuyển. Thành thật mà nói, hạ tiểu khê không hiểu ồ một tiếng, thêm lần nữa hâm mộ nhìn trang phục trên người hứa hoan nhan: “ hứa hoan nhan, thân thiếu đối đãi với chị thật tốt nha, xem y phục trên người chị kìa, toàn là hàng hiệu cao cấp zegna sản xuất số lượng hạn chế, nội cái áo sơ mi này thôi cũng mấy vạn khối, mặc như là vầy ra ngoài cũng không ai dám khinh bỉ. hứa hoan nhan ngẩn ngơ, cô cố gắng chọn ình y phục đơn giản nhất, như thế nào lại không nghĩ tới, cô và anh ta ở chung một nhà, giữ thể nói khiêm tốn sao? cô không nói thêm gì nữa, chỉ mỗi cười cười nhẹ chăm chú bắt đầu công việc, làm việc trong bầu không khí đè nén, đều là những cô gái trẻ tuổi chỉ khoảng hơn hai mươi, không khỏi bất mản và ganh tỵ. Hứa Hoan Nhan d9ay71 lòng cười nhẹ khổ, xem ra đi làm cũng đừng mong được không thể yên tỉnh. Tới giờ ăn cơm buổi trưa không hiện diện ai gọi cô đi cùng, Hứa Hoan Nhan tại mong muốn đánh cho xong tài liệu nên cũng không muốn đi, đến lúc làm xong cô mới đi ra ngoài. Mọi người tán gẫu với nhau khí thế hoành tráng, mặc dù vậy đối với cô lại bài xích và kháng cự. Công ty nằm trong nội thành, cô chợt nhớ lúc bé tí gia đình cô sống ở khu vực mặt sau trước đây của nội thành. Lúc tí hon cô thích nhất ăn kem ở tiệm tạp hóa của ông Vương, một đồng xu được một ly kem đồ sộ, đủ màu sắc, hương vị ngon miệng, không biết bây giờ cửa hàng tạp hóa nhỏ đó còn tồn tại hay không. Theo thói quen bàn chân tự động hướng nơi đó đi đến, cô từ trên đường phố to lớn xuyên qua đường tắt, đều bước tiến tới tới. Khu vực đó mặc dù cũ kỹ đổ nát, song những cụ già ở ven đường bộ dáng vẫn còn vậy, dưới gốc cây may đôi giày thêu cho đứa bé bà cụ tuy có khác, nhưng vẫn luôn hiền lành như xưa, kéo mũi đứa bé một cái, đoán chừng năm xưa có vô cùng nhiều đứa bé tinh nghịch … Hứa Hoan Nhan cảm thấy giờ phút này, giống như chiếc máy thời gian đem cô trở về tuổi thơ. Sau đó dời nhà đi, cô vẫn tiếp tục chưa từng trở lại nơi này, mặc dù nhà ông cụ nhà kế bên không phải xa, nhưng rồi mệt mỏi với lại cuộc sống không tự do, làm cho cô quên mất còn một nơi như ở đây. Cô lặng lẽ đi đến, ánh mặt trời len lỏi qua kẽ lá rải đầy trên mặt đất, chợt thấy trong lòng yên tỉnh vui vẻ, giống như quá khứ bị tổn thương cũng biến mất, cái gọi là tình yêu, bất quá giống như vật ngoài thân. “ Tiểu Hoan Nhan? ” Chợt nghe giọng nói xa xôi mà thân mật, Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu, đôi mắt sáng bừng lên, kia là nhà cửa sắt bán tạp hóa, máy làm kem ly dán hoa lửa xinh đẹp, còn có.. một người yên tỉnh đứng ngay đó. “ Vương lão đầu? Thực tế là, a … ông vương! ” hứa hoan nhan xin lỗi, lập tức sửa một lần nữa cách gọi, cười cười đi đến. “ con và mẹ con dáng dấp giống hệt nhau, vừa nhìn ta vừa mới nhận ra con! ” ông cụ vương rất vui vẻ khi mà nhìn trông thấy người hàng xóm trước kia, mỉm cười híp mắt nói. hứa hoan nhan vừa nghe những lời này, khóe mắt chua xót, cố nặn ra chút ý cười: “ ông vương, con ước muốn một ly kem hết sức lạnh. ” hứa hoan nhan lấy ra tiền xu, đem bỏ vào chổ hộp đựng tiền, vẫn còn là mùi vị quen thuộc như cũ, mang theo tuổi thơ biến mất, nhớ thêm lần nữa hứa hoan nhan thấy khóe mắt chua xót, ông cụ nói liên miên những chuyện khi cô còn bé, thực hiện cho hứa hoan nghe rồi muốn khóc …. khi con còn bé ta dẫn con đi đến đến một chỗ, nơi đó không xa cũng không rộng lớn, vừa đủ cho hai người mặc dù ta nhỏ bé tựa như cây khoai tây, thế nhưng có cực kỳ nhiều bí mật … ta thích trồng hoa, con cũng đến xem cây hoa hồng ta trồng nay cao gần bằng mái hiên …. “ Con gái, sao con lại khóc? ” Ông cụ hiền lành hốt hoảng lấy khăn tay đưa tới, thêm lần nữa tự trách mình nói sao để cho Hứa Hoan Nhan khóc. Hứa Hoan Nhan tự đáy lòng không thốt ra được tiếng nào, thất thần lau dịch chuyển nước mắt, kem lạnh tràn đầy ly, xoáy hình xoắn ốc tuyệt đẹp, cô cúi đầu cầm muỗng múc một miếng lớn, không ngờ ăn kem nuốt luôn cả nước mắt, trừ tuổi thơ, tuổi thanh xuân của cô cũng chẳng ngọt ngào gì! “ Một ly kem lạnh mùi dâu tây! ” Một giọng nam nhẹ nhàng truyền đến, Hứa Hoan Nhan theo bản năng quay mặt sang, lần đầu tiên nhìn nhìn một thanh niên trẻ tuổi, anh ta đi xe ô tô, một chân để mà trên mặt đất, một tay để trên tay lái, một tay kéo áo sơ mi T ’ shirt lên tùy tiện lau mồ hôi trên mặt, tuổi còn trẻ không lo âu, trên mặt toát lên vẻ yêu đời, giữa trưa đứng bóng ánh mặt trời xuyên qua chạc cây rơi xuống mặt anh ta mơ hồ vài vệt lốm đốm, cũng không ngăn cản được ý cười nhẹ trong đáy mắt anh ta, tinh thần phấn chấn so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn. Hứa Hoan Nhan ngây người nhìn, ly kem cầm trong tay, bời vì bàn tay nóng rực đã làm kem tan chảy từ từ, phía ngoài mặt ly ngưng kết nhiều giọt nước, giống như nước mắt. “ Nha, mình cũng muốn một ly giống ly trong tay cô do đó. ” Thanh niên tuổi trẻ vừa mở miệng, hướng Hứa Hoan Nhan cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, từ trong ví móc ra tờ một trăm nguyên đưa tới. “ Người trẻ tuổi, chỉ cần một đồng xu bỏ vào trong hộp là được rồi. ” Ông cụ vừa đeo mắt kính xem sổ sách, vừa chậm rãi nói. “ Tôi không giữ tiền lẻ, ông hãy thối lại tiền cho tôi. ” Người con trai nhíu mày, bởi vì đang khát nước, nên giọng nói hắn mơ hồ khàn khàn. “ Ông ơi, con chẳng bao lâu nữa sẽ trả tiền dùm cho cậu ấy, ông không cần thối lại tiền nữa đâu ạ. ” Hứa Hoan Nhan cười cười, từ trong túi lấy ra đồng xu, bỏ vào trong hộp, cô quay sang nhìn hắn cười nói: “ Cậu, mau tới lấy kem đi! ”