Chủ nhật, Hà Gia Vân – người vừa từ Hawaii bay về, nghỉ ngơi một đêm để điều chỉnh lại lệch múi giờ đích thân tới nhà cô, lôi cô ra khỏi cửa.
“Luật sư Lâm của tôi ơi, cuối tuần đẹp trời thế này, hiếm hoi lắm cậu mới có tí thời gian rảnh, chẳng nhẽ cậu định lãng phí thời gian ở nhà?” Hà Gia Vân vô cùng khó hiểu khi thấy cô chỉ cần được nghỉ thì sẽ ru rú trong nhà: “Chúng ta là người trẻ tuổi, phải ra ngoài nhiều hơn để phơi nắng cho ấm áp chứ!”
Lâm Vụ bất đắc dĩ bị cô ấy kéo lên xe: “Ru rú trong nhà thì sao lại gọi là lãng phí thời gian?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Gia Vân lườm cô: “Sao lại không phải?”
“…” Lâm Vụ chậm rãi cài dây an toàn, khẽ lẩm bẩm: “Không phải chứ gì nữa.”
Hai người cãi nhau mấy câu nghe như thử thách nói líu lưỡi.
Cuối cùng, Hà Gia Vân chịu thua: “Tớ chỉ muốn kéo cậu ra ngoài đi dạo mấy vòng thôi. Giao mùa rồi, cùng tớ đi shopping mua ít quần áo nhé.”
Nghe vậy, Lâm Vụ không nhắc cô ấy rằng cô ấy mới sang Mỹ mua sắm về. Cô hiểu ý Hà Gia Vân, mục đích chủ yếu của cô ấy là mua quần áo cho cô.
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ nghiêng đầu cười: “Được thôi, giám đốc Hà muốn đi đâu cũng được.”
Hà Gia Vân lái xe đi thẳng tới khu vực buôn bán ở trung tâm thành phố. Mấy tòa nhà cao lầu sừng sững, tầng trệt của trung tâm thương mại là những cửa hàng san sát bên nhau, người đi người đến nhiều vô số kể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đỗ xe vào vị trí, Hà Gia Vân kéo Lâm Vụ đi đến cửa hàng chuyên doanh quen thuộc.
“Cô Hà đến rồi.” Hà Gia Vân là khách VIC* của các thương hiệu cao cấp nổi tiếng, nhân viên làm việc trong cửa hàng chuyên doanh hầu như đều có ấn tượng với cô ấy.
*Khách VIC: Viết tắt của cụm từ Very Important Clients, những vị khách hết sức quan trọng, đây là cấp bậc khách quý cao hơn VIP, những người thường chi một khoản tiền kếch xù tương đương với 100 vị khách bình thường để mua sắm sản phẩm của nhãn hàng, được các thương hiệu săn đón và chiều chuộng hết mình nhằm giữ chân tệp khách hàng này.
Hà Gia Vân khẽ gật đầu: “Tôi đến rồi.”
Cô ấy đảo mắt nhìn một vòng: “Mẫu mới nhất đã được đưa tới chưa?”
“Mới được đưa đến hồi sáng ạ.” Chuyên viên tư vấn tiếp đãi Hà Gia Vân mỉm cười, trả lời: “Tôi đang định báo tin cho cô Hà thì cô đã đến đây rồi.”
Chuyên viên tư vấn đưa tay ra mời: “Cô Hà, cô Lâm, mời các cô sang bên này.”
Hai người đi vào phòng dành riêng cho khách VIC. Nhân viên cửa hàng mang quần áo, đồ trang sức trưng bày trước mặt hai người.
Hà Gia Vân đứng dậy ngắm nghía, sau đó cầm một chiếc váy quây ngực màu trắng được cắt may lưu loát, toát lên vẻ đẹp vừa gợi cảm vừa trí thức rồi nhìn Lâm Vụ: “Chiếc váy này được đấy, cậu mặc thử xem?”
Hà Gia Vân trà trộn ở các tuần lễ thời trang lớn trên quốc tế nhiều năm nên gu thẩm mỹ nổi tiếng là độc đáo. Cô ấy cảm thấy bộ đồ nào hợp với Lâm Vụ thì chắc chắn là phù hợp.
Lâm Vụ ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Còn hai tháng nữa là đến cuối năm, cứ đến thời điểm này công ty sẽ có không ít hoạt động, mua cái váy này thì về sau nhất định sẽ có dịp cần mặc.
Trừ chiếc váy trắng ấy, Hà Gia Vân còn tìm mấy bộ đồ khác cho cô mặc thử.
Lâm Vụ sở hữu vóc dáng cao gầy, đường cong thướt tha, cho dù khoác lên mình một bộ quần áo bình thường thì vẫn toát lên khí chất đặc biệt, càng không cần phải bàn tới những bộ quần áo mà Hà Gia Vân chọn cho cô.
Khi cô thay chiếc váy đầu tiên rồi bước ra từ phòng thay đồ, mắt Hà Gia Vân và hai chuyên viên tư vấn đứng bên cạnh đều rực sáng: “Cô Lâm thật xinh đẹp.”
Lâm Vụ cười khẽ, nhìn Hà Gia Vân: “Cậu thấy thế nào?”
“Rất đẹp.” Hà Gia Vân đắc ý nhướng mày: “Tớ biết ngay cậu có thể toát lên khí chất mà nhà thiết kế mong muốn nhất mà.”
Lâm Vụ vẫn mỉm cười.
Hà Gia Vân giục: “Cậu thử hai bộ khác đi.”
Lâm Vụ đáp lại rồi thay bộ thứ hai. Bộ thứ hai là một bộ đồ bộ theo phong cách vintage, áo khoác Tây trang ngắn phối với áo sơ mi cổ tròn mặc bên trong, bên dưới là một chiếc quần palazzo phiêu dật. Đây là kiểu phối đồ mà Lâm Vụ hay mặc lúc đi làm.
“Ngầu!” Thấy cô thay bộ đồ này, Hà Gia Vân vui sướng nói: “Bộ này đẹp lắm.”
Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn bản thân trong gương, cũng tán thành lời nói của Hà Gia Vân.
“Có phải quần hơi rộng không nhỉ?” Hà Gia Vân hỏi.
Lâm Vụ khẽ “ừ” một tiếng: “Chỗ lưng quần hơi rộng.”
Chuyên viên tư vấn lập tức nói: “Chúng tôi có một chiếc dây lưng kim loại rất độc đáo có thể phối cùng.”
Hà Gia Vân quay đầu: “Mang tới đây xem thử.”
Phối hợp với thắt lưng, vòng eo mảnh khảnh của Lâm Vụ được tôn lên, cả người trông có vẻ hiên ngang xinh đẹp hơn hẳn.
“Trời ạ…” Hà Gia Vân vuốt eo cô, nói giỡn: “Đẹp quá, chỉ hận tớ là gái thẳng.”
Lâm Vụ bị cô ấy chọc cười, không khỏi chế nhạo: “Bây giờ cậu sửa lại vẫn kịp.”
Hà Gia Vân lườm cô, sau đó lùi về sau hai bước quan sát: “Thứ hai tuần sau cậu mặc bộ này đến công ty, tớ dám khẳng định đám fangirl sùng bái Lý Hạng trong công ty nhất định sẽ phản chiến chuyển sang hâm mộ cậu hết.”
Nghe vậy, Lâm Vụ kiêu ngạo nhướng mày, chỉnh lại cổ áo: “Cho dù tớ không mặc bộ đồ này thì fangirl của tớ ở công ty vẫn nhiều hơn Lý Hạng mà?”
Hà Gia Vân nghẹn họng, nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Đúng là thế thật.”
Lâm Vụ xinh đẹp gợi cảm, phong thái dứt khoát, kể cả tính cách lẫn phong cách hành sự đều gọn gàng lưu loát nên bất kể là nhân viên nam hay nhân viên nữ trong công ty đều ngưỡng mộ cô. Hồi trước Hà Gia Vân còn tổng kết với Lâm Vụ rằng chí ít hơn một nửa nam nhân viên trẻ tuổi còn độc thân trong công ty đều yêu thầm cô, còn các nhân viên nữ thì vừa e ngại lại vừa ngưỡng mộ cô.
Không hề bất ngờ, Hà Gia Vân mua hết mấy bộ mà cô ấy đã chọn.
Cô ấy giành tính tiền trước, bảo là phần thưởng dành cho sự chăm chỉ của Lâm Vụ đối với công ty dạo gần đây. Lâm Vụ không còn cách nào khác nên đành tùy cô ấy.
Hai người đi shopping mấy tiếng, mua sắm không ít đồ vật từ lớn đến bé. Sau đó Lâm Vụ mời Hà Gia Vân đi làm spa, cô ấy mới dừng tiêu tiền, theo Lâm Vụ đến cửa hàng spa quen thuộc.
Hai người massage trong cửa hàng spa, sau đó cùng nhau ăn bữa tối rồi mới về nhà nghỉ ngơi.
…
Trước khi ngủ, Lâm Vụ chuẩn bị sẵn tài liệu mang đến công ty vào ngày mai rồi mới cầm điện thoại nằm xuống giường. Cô không thích chơi điện thoại cho lắm, nhưng để không tách rời với xã hội, thi thoảng cô vẫn sẽ lướt xem tin tức giải trí gì đó, thi thoảng còn vào nhóm chat của nữ nhân viên trong công ty để xem mọi người tán dóc.
Mới vào nhóm chat, Lâm Vụ đã thấy thông báo có 99+ tin nhắn mới. Cô chưa kịp xem kỹ thì đã thấy Hà Gia Vân nhắn tin: “Bóng lưng này trông đẹp phết, chắc là đẹp trai lắm đây. Ngày mai tôi sẽ đến công ty xem thử, khi đó nhớ đăng ảnh chụp chính diện đấy nhé.”
Lâm Vụ ngạc nhiên lướt lên trên thì mới hiểu được nguyên nhân Hà Gia Vân nói câu này.
Mọi người lại đang thảo luận về ông chủ đẹp trai nhảy dù đến công ty trên tầng 29 của tòa nhà. Một luật sư thực tập đến công ty tăng ca vào ngày cuối tuần nói là nhìn thấy người thật rồi, đẹp trai thật sự. Cô ấy biết 99% nhân viên nữ trong công ty luật đều tò mò muốn biết sếp tổng mới của công ty đầu tư này đẹp trai cỡ nào nên cô ấy còn chụp lén bóng lưng của đối phương.
Lâm Vụ nhìn thoáng qua bức ảnh chụp lén, mặc dù hơi nhòe nhưng cô vẫn tán thành sự đánh giá của mọi người.
Nhìn từ bóng lưng thì khí chất của người đàn ông này quả thật không tồi, bóng lưng cao ráo, khí chất tinh anh.
Lâm Vụ đang xem thì Hà Gia Vân gửi tin nhắn riêng: “Ngày mai tớ sẽ đến công ty luật.”
Lâm Vụ: “Ngắm trai đẹp hả?”
Hà Gia Vân: “… Đi làm.”
Lâm Vụ: “Ừm.”
Hà Gia Vân: “Đừng ngờ vực. Buổi trưa cậu muốn ăn gì? Tớ bảo dì nấu.”
Lâm Vụ bật cười: “Ăn gì cũng được, dì nấu món gì tớ cũng thích ăn.”
Hà Gia Vân: “OK, OK, thế thì buổi trưa gặp nhau nhé.”
Lâm Vụ: “Ừ.”
Sau khi hẹn trước với Hà Gia Vân, Lâm Vụ đặt điện thoại xuống, lấy hộp Melatonin đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường uống vào, sau đó cầm cuốn sách đang đọc dang dở đặt trên tủ đầu giường xuống mà đọc tiếp.
Đọc đến khi cảm thấy buồn ngủ, cô vội tắt đèn, nhắm mắt vất vả chìm vào giấc ngủ.
Vẫn như mọi khi, cho dù Lâm Vụ đã uống thuốc thì vẫn không thể ngủ yên giấc. Cô nhắm mắt đếm dê khoảng chừng một giờ, cuối cùng đành mở mắt ra, bật đèn rồi rời giường, đi vào thư phòng xem hồ sơ vụ án.
Đọc đến bốn giờ, Lâm Vụ mới cảm thấy buồn ngủ đôi chút.
Đêm trước không ngủ đủ giấc nên Lâm Vụ không được tỉnh táo cho lắm. Lúc ra ngoài, cô chần chờ một lát rồi vẫn quyết định gọi taxi.
Công ty luật Hạng Hợp tọa lạc tại vị trí đắc địa, nằm ngay trung tâm khu vực thương mại ở nội thành, nơi có mấy tòa cao ốc văn phòng đứng sừng sững.
Lâm Vụ đi taxi đến cao ốc văn phòng, sau đó khom lưng xuống xe, bước vào đại sảnh sáng ngời sạch sẽ rồi quẹt thẻ tiến vào.
Lúc chờ thang máy, cô còn bắt gặp đồng nghiệp cùng công ty và trợ lý của mình.
“Chào buổi sáng, luật sư Lâm.”
Lâm Vụ đáp lại: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng tốt lành, luật sư Lâm. Chị ăn sáng chưa?”
Lâm Vụ gật đầu: “Tôi ăn rồi, còn các em thì sao?”
Mọi người đang trao đổi thì Lâm Vụ bỗng nghe thấy mấy cô gái cũng chờ thang máy ở bên cạnh trò chuyện.
“Sao hôm nay cậu lại trang điểm đi làm?”
“… Tớ thích thì trang điểm thôi.”
“Đừng diễn kịch nữa, hồi trước ngày nào đến công ty cậu cũng đầu tóc bù xù, mặt mũi nhem nhuốc.” Một người cà khịa: “Cậu trang điểm là vì sếp tổng mới đến chứ gì?”
“Cậu đừng vạch trần tớ được không.” Cô gái trang điểm vuốt lại mái tóc, đỏ mặt trả lời: “Đúng, không sai.”
Cô ấy hơi thẹn thùng: “Tớ hỏi thăm rồi, sếp Trần chưa có bạn gái. Tớ phải nắm chắc cơ hội này mới được.”
“Thật hay giỡn thế? Anh ấy chừng này tuổi, lại còn đẹp trai cỡ đó mà chưa có bạn gái thật à?”
“Chưa, tớ hỏi trợ lý của anh ấy rồi.”
“Thế liệu có phải anh ấy là…”
Người kia chưa kịp nói hết câu thì thang máy mà họ chờ đã đến.
Cửa thang máy màu bạc mở ra, Lâm Vụ ngừng “nghe lén”, đang nhịn cười, ngẩng đầu chuẩn bị bước vào thang máy thì chợt nghe thấy tiếng kinh hô của người chung quanh. Cùng lúc đó, cô thấy người đàn ông mặc Âu phục đen được cắt may hoàn hảo bằng chất liệu vải thượng hạng đang đứng trong thang máy.
Đó là Trần Trác.