Điềm Tâm nhăn nhó nhìn Trần Diệc Nhiên, biểu cảm cực kỳ giống con chó nhỏ.
Cuối cùng Trần Diệc Nhiên vẫn không chống cự nỏi bộ dáng làm nũng của cô đành phải bất đắc dĩ làm người tốt, nhìn Điềm Tâm nói:
Có thể thấy rằng - đi thôi, em đi thay quần nào đi.
- Được. Thật tốt quá.
Điềm Tâm cao hứng nhảy dựng lên, một giây sau chính là hắt hơi.
Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày nhìn cô, đang trong quá trình chuẩn bị nói gì đó, Điềm Tâm đã nhanh chóng chạy trở về phòng thay quần áo, giống tựa như sợ anh đổi ý vậy.
Lúc bước tới ra cửa đã chín giờ tối rồi, lúc này vừa mới qua giờ ăn chiều như vậy đó.
Trần Diệc Nhiên lái xe, dẫn Điềm Tâm dạo quanh một vòng nhưng cũng không tìm được thứ gì để mà ăn, vạn bất đắc dĩ mới phải chở cô đến Pizza Hut.
Tuy rằng Điềm Tâm thấy hơi tiếc thế tuy nhiên còn hoàn hảo hơn chỉ mỗi ăn cháo trắng với rau, vậy nên rất ngoan ngoãn bước theo ăn vào Pizza Hut.
Sau vào thời điểm bọn họ đi vào thì tìm một chỗ ngồi xuống, Điềm Tâm sau vào lúc gọi một đống thứ mình muốn ăn thì nhân viên phục vụ tiến tới xuống.
Bên cạnh là một khung cửa bằng thủy tinh rộng lớn, ở chỗ này có thể nhìn ngắm cảnh phố về đêm đèn đuốc sáng trưng.
Nhìn nhận một cách khách quan, trần diệc nhiên đưa chén nước cho điềm tâm, sau đó cười cười:
- Chúc mừng em đậu đại học N.
- Cảm ơn.
Điềm Tâm cười đến mức đôi mắt híp nhỏ lại, miệng anh đào cong lên nhìn tương tự vầng trăng khuyết.
Chỉ là một giây sau gương mặt cô vừa xụ xuống:
- Thế nhưng tồn tại phải là chúng ta phải tách ra không? Bốn năm anh ở thành phố Z, em ở thành phố N, đây có thể tính là yêu xa không?
Trần Diệc Nhiên hơi sững sờ, sau đó cười cười:
- Đúng thế, xem tương tự như thế đi.
- Anh có chạy mất không? - Điềm Tâm khẩn trương nhìn anh chằm chằm, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi:
- Bố mẹ anh có được sắp xếp cho anh gặp mặt không, nếu như hiện tại không sắp xếp thì tương lai bốn năm sau khẳng định sẽ có, đến lúc đó anh phải làm sao có thể dễ dàng nhận thấy.
- Còn có thể làm sao, không tiến gặp mặt là được rồi.
Trần Diệc Nhiên nở nụ cười cười, đưa tay nhéo gương mặt của Điềm Tâm, thuận miệng tuyên bố:
- Yên tâm di, qua một thời gian ngắn nữa anh trong tương lai sẽ phát biểu với bọn họ anh sở hữu bạn gái rồi, như như thế bọn chúng không lâu nữa sẽ không vội vã tìm đối tượng cho anh.
Quả thực, - nhưng với điều kiện giống như đám đó hỏi bạn gái anh là ai thì phải làm sao giờ?
- Vậy cứ hói thật thôi - Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút sau đó chân thành nói - Vấn đề này một ngày nào đó họ cũng phải thấu hiểu thôi.
- Thế nhưng hiện tại em có chút bận tâm - Điềm Tâm chớp chớp mắt nhìn Trần Diệc Nhiên nói - Trước kia em cảm thấy được thích anh là chuyện của riêng mình, thế nhưng ngày đó sau khi nghe anh phân tích thì đột nhiên cảm ngắm hai chúng mình ở chung một chỗ nắm giữ được tính là loạn luân không?
- Em nghĩ lung tung gì thế? - Trần Diệc Nhiên dở khóc dở nở nụ cười nhìn Điềm Tâm - Chúng ta sở hữu quan hệ huyết thống đâu mà loạn luân quả là như thế. Đừng nói bậy.
- Thế nhưng bố mẹ anh có thấy chướng mắt không?
Điềm Tâm vẫ cảm thấy có chút bận tâm:
- Anh xem anh ưu tú như vậy khẳng định họ cũng muốn có một người con dâu ưu tú đấy, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, hiện lành thêm lần nữa thông minh, lần trước Trần San San nói, cậu ấy cảm ngắm bạn gái của anh hẳn phải như là người đẹp Lâm Chí Linh vậy.