Mọi người nghe được lời Vương mama nói, trong lòng càng phát ra lo sợ bất an, hơi cúi đầu, theo sát nhau hướng Cảnh Tuyên điện tiến tới tới. Thường Hy nhìn chằm chằm hàng gạch đá xanh trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Phải nhận ra rằng cung quy của Đỉnh Nguyệt quốc vô cùng nghiêm khắc, ngươi chỉ cần tạo ra không tốt một chút cũng tồn tại thể bị đào thải. Mặc dù không được tạo Hoàng tử phi, Thường Hy cũng hy vọng ít nhất nàng được đi vào Đông cung làm một Bảo lâm cũng tốt. Chẳng khác gì vậy nàng cũng có thể khai báo một phen với cha già, nghĩ tới đây một lần nữa nhớ đến bức tranh thêu bị hủy của mình, trong lòng hiện diện chút phiền não.
Chậm rãi bước lên bậc thang, Thường xuyên Hy hít sâu một hơi hầu thực hiện cho mình từ từ tỉnh táo một lần nữa. Khóe mắt liếc thấy trước cửa cung là một hàng thái giám, cung nữ đứng chỉnh tề, trái tim cũng bất giác mà đập nhanh hơn. Đây chính là đi vào khí phái cảu hoàng gia, chỉ đòi hỏi ngươi có bản lãnh, tồn tại năng lực leo lên vị trí cao cao tại thượng đó, là ngươi có thể hô nô hoán tì, trở thành người được vạn vạn nữ nhân trong thiên hạ hâm mộ. Thường Hy không có dã tâm không nhỏ như vậy, nàng chỉ nghĩ có thể giúp gia tộc mình chống lên một mảnh hy vọng, khiến hậu nhân của Ngu thị có thể đi vào con đường làm quan, thoát khỏi địa vị thương nhân hèn kém, có thể ngóc đầu mà thoải mái tiến tới ngoài đường, nàng đã thỏa mãn rồi.
Nhấc chân bước vào cửa đại điện, đội hình được Vương mama huấn luyện, năm hàng, mỗi hàng mười người đứng cung kính, hai đầu gối quỳ xuống đất hành đại lễ: “ Dân nữ bái kiến Hoàng quý phi nương nương, Kính phi nương nương, Mẫn phi nương nương, Mị phi nương nương, cung chúc nương nương phúc thọ an khang, vạn sự như ý! ”
Thứ tự xưng hô cũng cực kỳ quan trọng, cần thiết thấu hiểu rằng trong hậu cung này, một chút xíu không may cũng có thể lấy mạng của ngươi. Bốn người trước mặt này chính là bốn nữ nhân có quyền thế nhất trong hậu cung hiện nay. Mặc dù nói Mị phi được sủng ái nhất, nhưng Ngũ hoàng tử con trai bà cũng là tí hon nhất. Con trai của Hoàng quí phi tuy đứng thứ ba, nhưng bà lại là phi tử Nhất phẩm trong cung, ba vị phi tần còn lại đều đứng sau. Cho vì vậy Hoàng quý phi xếp thứ nhất, sinh hạ đại hoàng tử Kính phi xếp thứ hai, sinh hạ nhị hoàng tử Mẫn phi xếp thứ ba, Mị phi cũng chỉ có thể phải đứng cuối cùng.
Phải thừa nhận rằng, “ đều đứng lên bước! ”
Thường Hy nghe được một thanh âm hòa ái từ từ truyền đến, trong lòng thầm suy suy xét chắc hẳn phải là Hoàng quý phi rồi, trừ bà ra không ai dám mở miệng trước. Phải nói rằng, quả nhiên nghe vương mama nói: “ còn không mau tạ ân điển của hoàng quý phi đi! ”
“ Tạ ân điển của Hoàng quý phi! ” Chúng tú nữ cùng đồng thanh kêu lên, cái trán cúi thật thấp, thiếu chút nữa là tiếp xúc thân mật với sàn nhà bóng loáng như gương. Thường hay Hy cũng có được thể tinh tường nhìn thấy bóng dáng cảu mình trên mặt đất. Nhà nàng cũng được coi là phú giáp một phương rồi, nhưng tuyệt đối cũng không dùng gạch vàng này nhằm lát sàn, tồn tại thể thấy được khí khái cùng xa hoa của hoàng gia chẳng còn gì để bàn cãi.
Sau thời điểm dập đầu cúi lạy xong, mọi người chậm rãi đứng lên, theo vị trí của mình mà đứng nghiêm chỉnh, tuy nhiên vẫn cứ như cũ không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cụp xuống, cũng không dám liếc mắt nhìn xung quanh, hết sức sợ bị các vị hậu phi tinh tường nhìn thấy. Đơn giản là đã có lời đồn nàng được mị phi coi trọng, thường hy biết mình nên thận trọng từ lới nói đến việc tạo ra, nhất cử nhất động phải hết sức hoàn mĩ.
Phải thừa nhận rằng, “ đem tranh thêu của các cô lấy ra dịch chuyển, chư vị nương nương muốn đích thân xem qua! ” vương mama nhìn mọi người nói. Tiếng nói vừa dứt, lập tức có một chiếc khay sơn son mạ vàng, khảm mấy đóa mẫu đơn rực rỡ được dâng lên, các tú nữ liền đem tranh thêu của mình đặt vào trong đó.
Thường Hy nhìn tiểu cung nữ hiện đang đi đến trước mặt mình, khẽ cắc răng đem bức thanh thêu vô sắc của mình đặt vào trong. Nếu nói chính xác thì, tiểu cung nữ lập tức kinh ngạc nhìn thường hy một cái, tựa hồ giống như là không thể tin được. Nhưng trong nháy mắt đã trở lại bình thường xuyên, nhấc chân trở về phục mệnh.