Kế Phụ

Chương 27

Thì ra là y tá trưởng. Hiện tại bà đã từng hoàn toàn hoài nghi Nghiêm Ký Hạo nên ngày nào cũng tới thăm Điền Vũ Mặc.

“ Nghiêm tiên sinh, cá nhân tôi là tới thăm Tiểu Mặc! ” Y tá trưởng không thèm nhìn sắc mặt tối sầm của Nghiêm Ký Hạo, trực tiếp bước vào phòng.

Nghiêm Ký Hạo vội vàng theo sau bà, sợ bà làm ra chuyện gì kỳ quái dọa con riêng chính là thế.

Thật ra, “ tiểu mặc, còn nhớ bà không? Hôm nay bà tới thăm con, con hiện diện cảm thấy khá hơn chút nào không? ” Y tá trưởng ngồi bên mép giường, nhìn vẻ mặt si ngốc của Điền Vũ Mặc, mỉm tủm tỉm từ ái nói.

Nếu nói chính xác thì, điền vũ mặc vẫn luôn như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn hoàn toàn phong bế bản thân, không phát ngôn chuyện với bất kỳ ai, thực hiện cho người ta nhìn thấy phải đau lòng quả là như thế.

Trông thấy thế, y tá trưởng thở dài, quay lại còn hỏi Nghiêm Ký Hạo: “ Nghiêm tiên sinh, hôm nay Tiểu Mặc vẫn không chịu ăn chút gì sao? ”

Nếu nói chính xác thì, nghiêm ký hạo gật đầu, nhắc tới chuyện này là y thấy chán nản. Cực kỳ không nhận biết phải làm sao nhằm Tiểu Mặc ăn chút gì đó!

“ Đứa nhỏ đáng thương! ” Y tá trưởng nhìn đứa trẻ ốm tới chỉ còn da bọc xương, đưa tay dụi khóe mắt có chút ươn ướt. Bà thật khát khao tự mình chăm sóc đứa nhỏ này, hảo hảo quan tâm tới hắn là điều không thể phủ nhận. Nhưng không biết tại sao Thiệu viện trưởng lại không đồng ý, về phần nguyên nhân thì ….

Y tá trưởng lạnh lùng nhìn Nghiêm Ký Hạo. Bà hoài nghi chuyện này có liên quan tới người này. Bà cảm giác người đàn ông này đang che giấu một bí mật không thể cho ai biết, cũng giữ thể chính y đã đứa trẻ gầy gò, ốm yếu trước mặt phải tự phong bế bản thân mình. Khiến một người bình vẫn thường tự phong bế bản thân mình, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng bi thảm, không khát khao đối mặt với hiện thực. Bà nhất định phải tìm cách tra ra chân tướng, giúp đứa nhỏ xíu đáng thương này ….

Nghiêm Ký Hạo bị lão thái thái này nhìn chằm chằm khiến y phiền khát khao chết, vừa định mở miệng đuổi khách thì điện thoại vang lên. Thật ra, y lấy ra nhìn, là quản lý trong công ty gọi tới. Mấy ngày qua y vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Tiểu Mặc nên đã lâu vẫn chưa tới công ty. Toàn bộ chuyện của công ty y đều giao hết cho quản lý xử lý!

Nghiêm Ký Hạo vội vàng nghe điện thoại. Chuyện liên quan tới dự án bạc tỉ, khách hàng không hài lòng thiết kế của bọn họ, yêu cầu phải đích thân y giải quyết. Quản lý thật sự không có cách xử lý cho nên mới phải gọi điện thoại cho y ….

Nghiêm Ký Hạo lập tức gọi điện thoại phát biểu chuyện với khách hàng. Nói trong phòng bệnh sợ ầm ĩ ảnh hưởng con riêng nghỉ ngơi nên không thể làm gì khác hơn là ra ngoài cửa bảo chuyện. Bởi vì hợp đồng vô cùng quan trọng nên hôm nay phải xử lý xong chẳng còn gì để bàn cãi. Thật ra, thế vì thế y nhất thời quên mất chuyện phải đuổi y tá trưởng bước tới, nhằm y tá trưởng có cơ hội ở riêng với điền vũ mặc!

Thấy vậy, y tá trưởng liền nắm chắc cơ hội nói nhỏ với Điền Vũ Mặc: “ Tiểu Mặc, cha kế của con đã từng tiến! Con có chuyện gì thì nói cho bà biết, bà sẽ giúp đỡ con! ”

Trước kia bởi vì mỗi lần Nghiêm Ký Hạo đều ở bên cạnh, xây dựng cho bà hoàn toàn không tồn tại cách nào hỏi chuyện Điền Vũ Mặc. Không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bị thương nặng đến phải nằm bệnh viện, còn tuyệt thực, phong bế bản thân.

Điền Vũ Mặc vẫn không thốt lên lời nào, vẻ mặt vẫn như cũ, không chút thay đổi. Giống tựa như không nghe ngắm lời nói của bà, không, phải nói là giống tương tự hoàn toàn không biết sự tồn tại của bà.

“ Tiểu Mặc, con đừng sợ! Con có chuyện gì cứ nói thẳng với bà, bà nhất định trong tương lai sẽ cứu con! Con … con nắm giữ phải bị cha kế cường bạo hay không? ” Y tá trưởng nắm giữ chút nóng nảy, lớn mật hỏi. Thời gian tồn tại hạn, bà sợ Nghiêm Ký Hạo sẽ quay lại bất cứ lúc nào!

Nghe vậy, ánh mắt vô hồn chợt lóe lên một cái, Điền Vũ Mặc quay đầu lại nhìn bà chính là thế.

Rốt cuộc cũng có phản ứng rồi, y tá trưởng cao hứng tủm tỉm, càng thêm xác định suy đoán trong lòng, cũng càng thêm thương cảm cho Điền Vũ Mặc.

Y tá trưởng tiếp tục nói: “ Tiểu Mặc, giả sử cha kế cường bạo con, còn ngược đãi con. Bà nhất định sẽ giúp đỡ con, bảo vệ con. Cường bạo trẻ vị thành niên là trọng tội, bà sẽ báo án rồi tống hắn ta vào ngục. Nhằm hắn không còn cách nào tổn thương con nữa! ”

Đơn giản là ánh mắt điền vũ mặc nhanh chóng hiện lên tia thống khổ và kích động, khó phát hiện được. Hắn nhìn y tá trưởng khẽ lắc đầu, cố gắng nói: “ Ông ấy. . . . . Không có. . . . . Giữ chính là thế. . . . . Ông ấy. . đối với tôi …. vô cùng tốt … ”

“ Con nói cái gì? Có thể thấy rằng bà nghe không rõ! ” bởi vì điền vũ mặc trọng thương, thêm lần nữa chưa ăn uống gì nên cơ bản không tồn tại sức lực nói chuyện. Giọng nói vô cùng nhỏ nên y tá trưởng nghe không rõ.

“ Ông ta. chẳng còn gì để bàn cãi. . là điều hiển nhiên. . Không có. . . Cũng phải thừa nhận là . Có. . . . thương … tổn … đến bản thân tôi … … Ông ta …. thực …. đối với tôi …. vô … cùng thuận lợi … ” Điền Vũ Mặc mỗi giữ thể há to mồm, dốc hết khí lực nói, giọng tuyên bố vô cùng suy suy nhược.

Lần này bởi vì y tá trưởng cúi đầu, dán lỗ tai sát bên miệng của hắn do đó rốt cuộc cũng vừa nghe rõ ràng. “ Thật sao? ” Bà kinh ngạc nhìn Điền Vũ Mặc, có chút không tin tưởng.

Điền Vũ Mặc cố sức gật đầu một cái, muốn mở miệng tiếp tục trình bày chuyện thế nhưng hai câu vừa rồi đã tiêu hết tất cả khí lực của hắn.

“ Tiểu Mặc, con có phải nguyên nhân là do sợ cha kế nên phát ngôn dối? Tiểu Mặc, hãy tin bà. Thật ra, bà nhất định trong tương lai sẽ cứu con vì thế con không cần phải sợ hãi, không cần thổ lộ dối. Chính vì thế nên con có thể đem toàn bộ sự thật nói cho bà biết! ” Y tá trưởng nhíu mày, dường như là không thể tin Nghiêm Ký Hạo vô tội, chân thành thổ lộ. Bà cho là Điền Vũ Mặc e ngại Nghiêm Ký Hạo nên không bảo sự thật cho bà biết!

“ Bà … lầm … rồi … ” Điền Vũ Mặc lắc đầu, dùng khẩu hình nói cho bà thấu hiểu. Giờ phút này hắn đã suy yếu đến mức không thể nói ra hơi.

“ Sao có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ đã thực sự nhằm lẫn, dẫu vậy thương tích của con … ” Đã suy yếu thành như vậy còn kiên trì nói giúp cha kế. Chẳng lẽ mình vừa đoán sai? Y tá trưởng đành phải chấp nhận sự thật rằng mình vừa mới đoán sai, oan uổng Nghiêm Ký Hạo!

Y tá trưởng vốn còn muốn hỏi nữa nhưng thấy hắn đã kiệt sức như vậy đó. Hơn nữa Nghiêm Ký Hạo nói chuyện điện thoại xong đã quay một lần nữa chính là thế.

Nghiêm Ký Hạo trở thêm lần nữa thấy y tá trưởng vẫn chưa rời đi, trong lòng lập tức kêu to không ổn là điều hiển nhiên. Mình sao thêm lần nữa hồ đồ như thế, sao có thể để Tiểu Mặc ở một mình với lão thái bà này …

“ Y tá trưởng, sao bà vẫn còn ở đây? Mới vừa nãy tôi ngắm có y tá tìm bà, giống như có việc gấp. Bà mau tiến tới xem chút tiến tới! ” Nghiêm Ký Hạo lập tức tùy tiện lấy đại một cái cớ đuổi bà đi.

“ Tiểu Mặc, con nghỉ ngơi cho tốt. Bà có việc phải đi! Nhìn nhận một cách khách quan, khi nào có thời gian bà sẽ quay lại thăm con! ” y tá trưởng lập tức đứng lên chuẩn bị rời đi, mỉm cười nói với điền vũ mặc mà hoàn toàn không biết mình vừa bị hắn gạt.

Điền Vũ Mặc gật đầu một cái. Nghiêm Ký Hạo đứng bên cạnh ngạc nhiên trợn to mắt nhìn con riêng. Tiểu Mặc có phản ứng rồi!

“ Nghiêm tiên sinh, xin chăm sóc tốt Tiểu Mặc. Bản thân tôi tiến tới đây! ” Y tá trưởng lên tiếng với Nghiêm Ký Hạo mấy câu sau đó liền rời khỏi phòng.

Mặc dù vẫn cứ còn nghi ngờ, có những chỗ nghĩ mãi vẫn chưa rõ nhưng thấy Nghiêm Ký Hạo đối với Tiểu Mặc rất tốt điều này thật rõ ràng. Thực tế là, có lẽ vết thương của đứa nhỏ này không phải y gây ra. Bà có thể tạm thời an tâm, nếu có thời gian thì sẽ ghé qua hỏi thăm xem Điền Vũ Mặc sao lại bị thương nặng thế này. Cũng phải thừa nhận là thương tích này rốt cuộc bởi vì sao mà có được!

“ Tiểu Mặc! lão thái bà kia hiện diện xây dựng chuyện gì kỳ quái với con không; hay có hỏi con những vấn đề gì kì lạ không? ” Nghiêm Ký Hạo ngồi bên cạnh con riêng, lo lắng hỏi. Hoàn toàn không thấu hiểu mới vừa rồi mình thiếu chút nữa dính phải tội danh cường bạo trẻ vị thành niên!

Ngoài dự đoán của Nghiêm Ký Hạo, lần này Điền Vũ Mặc cũng không sở hữu không để ý tới y, lắc đầu ý nói không nắm giữ gì.

“ Tiểu Mặc, con rốt cuộc cũng với mục đích ý tới ba ba! ” Nghiêm Ký Hạo sửng sốt một chút, mừng như điên kêu lên, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên chính là thế. Đồng thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nguyên nhân là do sao y mới vừa rời đi có một lát mà Tiểu Mặc đã từng chịu để ý tới người khác. Lão thái bà y tá trưởng kia rốt cuộc đã tạo gì Tiểu Mặc?

Điền Vũ Mặc nhìn vẻ mặt vui sướng của cha kế, trong mắt thoáng lên vẻ quang mang vô cùng phức tạp kỳ quái ….

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 27/50 • 0%