Giang Trần nhìn chung quanh một lần, dùng cảnh giới Tâm lực của hắn, cũng không cảm nhận được chung quanh có nguy cơ. Ở đây, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá, bắn vào trong rừng rậm, cho người một loại cảm giác phi hay thích ý.
- Minh Diệt Cốc này, ánh nắng tươi sáng như là thế, hết sức sự tuyệt đối khó tưởng tượng, nơi đây trong tương lai sẽ là một địa phương nguy cơ tứ phía?
Giang Trần ngồi xếp bằng, tựa ở dưới một cây đại thụ.
Không phải ngẫu nhiên mà hắn cảm nhìn thấy hoàn cảnh không tệ, ngược lại còn là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Ít nhất ở phương diện Linh lực, là tương đối sung túc.
Gió nhẹ mát mẻ, nhánh cây đong đưa, a ́ nh mă ̣ t trơ ̀ i xuyên thấu qua kẽ lá mà lộ ra có chút tán loạn, làm cho Giang Trần có một loại cảm giác cực kỳ thích ý, ẩn ẩn hiện diện ý nghĩ nghỉ ngơi một chút.
Một vào lúc ý suy tư này bốc lên, liền một phát không thể vãn hồi, phảng phất hình thành một loại tâm lý ám chỉ, làm cho tâm tình của Giang Trần, càng ngày càng buông lỏng, càng ngày càng an tường.
Phảng phất, tiết tấu nhánh cây đong đưa kia, phát ra thanh âm sàn sạt, chẳng khác gì là bài hát ru con thần kỳ nhất thế giới, xây dựng cho tâm lý phòng tuyến của Giang Trần không ngừng tan rã...
- Hoàn cảnh này mỹ hảo giống như thế, nghỉ ngơi một chút a.
Trong đầu Giang Trần, ý nghĩ này không ngừng bốc lên, không ngừng ám chỉ.
- Ân?
Ngay lúc đó, trong óc, một ý niệm không hài hòa xông ra.
- Vừa tới một địa phương lạ lẫm, thực thi sao có được thể nghỉ ngơi?
Lập tức, vô số ý niệm thôi miên, giống tựa như nước sông không ngừng vọt tới, ý đồ đuổi ý niệm không hài hòa kia đi.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong cảm giác buồn bã ngủ, đột nhiên toàn thân Giang Trần giật mình một cái như vậy đó. Tâm lực cường đại, ở thời khắc này, trong thần trí của hắn đột nhiên hình thành một tiếng sấm sét, bổ ra Tâm Ma buồn ngủ kia.
Oanh…
Giang Trần cảm thấy đầu óc ông ông ông nổ vang.
Sau một khắc, cả người Giang Trần khôi phục thanh tỉnh, nhưng trên trán lại ứa ra mồ hôi lạnh. Kém một ít, vừa rồi chỉ kém một ít, liền cực kỳ sự ngủ quên.
Thành thật mà nói, chuyện gì xảy ra?
Giang Trần lòng còn sợ hãi, thân thể như con thỏ nhảy lên.
Vừa rồi một khắc kia, hắn cách mê man đơn thuần một bước ngắn. Còn kém một bước, liền tiến vào trạng thái ngủ say chẳng còn gì để bàn cãi.
Chỉ là, một Võ Giả Tiên cảnh, Tâm lực cường đại như thế, xây dựng sao có thể bỗng nhiên tầm đó, không hề có dấu hiệu muốn ngủ, hơn nữa là thiếu chút nữa liền ngủ mất?
Không hề nghi ngờ, đây nhất định không phải vấn đề của bản thân.
Không phải vấn đề của bản thân, như thế chính là vấn đề của cảnh vật chung quanh. Rừng rậm này nhìn như an tường yên tĩnh, vâ ̣ y ma ̀ ẩn chứa lực lượng đáng sợ có thể thôi miên người.
Giang Trần nhíu mũi, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm:
- Mộng Thần Chi Mộc?
Một ít trí nhớ kiếp trước từ trong đầu Giang Trần nhảy ra, lại nhìn cây cối chung quanh, đối chiếu với tư liệu của Mộng Thần Chi Mộc trong trí nhớ, vâ ̣ y ma ̀ thập phần ăn khớp, cơ hồ không có gì khác nhau chẳng còn gì để bàn cãi.
- Mộng Thần Chi Mộc, cây cao trăm trượng, không ngừng tiê ́ t ra nhựa cây màu trắng bạc, vô sắc vô vị, co ́ thê ̉ tê liệt tâm thần, làm người ta ủ rũ ngủ... nhánh cây đong đưa, tiết tấu, giai điệu, nhịp điệu, sẽ sinh ra một loại chấn động kỳ diệu, càng co ́ thê ̉ gia tốc người chìm vào giấc ngủ...
Đủ loại tư liệu về Mộng Thần Chi Mộc, cùng đại thụ cao lớn trước mắt, quả thực không nắm giữ nửa phần khác biệt chẳng còn gì để bàn cãi.
- Minh Diệt Cốc, ba bước một hoạ, năm bước một khó, xem ra là không phải dọa người. Chỉ là, từ xưa hiện diện câu, họa phúc tương y. Nắm giữ tai nạn, sau lưng liền cất dấu phúc duyên. Đồng dạng, có phúc duyên, sau lưng chưa hẳn không có tai nạn. Nhựa cây Mộng Thần Chi Mộc vô sắc vô vị, có được công hiệu thôi miên cường đại. Cũng phải thừa nhận là nếu có thể thu thập nhiều một ít, tất có trọng dụng.
Giang Trần suy đánh giá chốc lát, trong đầu liền có tuyệt đối nhiều loại công dụng. Trong nội tâm vui vẻ:
- Quả nhiên, sau lưng tai nạn, mọi lúc tồn tại phúc duyên như vậy đó. Nhựa cây của Mộng Thần Chi Mộc, tuyệt đối là đồ tốt. Đáng tiếc, Mộng Thần Chi Mộc này quá khổng lồ, giả sử không cấy ghép một ít, kia không lâu nữa sẽ càng thuận lợi hơn.
Giang Trần thầm than, nhưng không cảm thấy quá tiếc nuối.
Hắn ngừng thở, cố gắng khuyên bảo mình không nên nhìn nhánh cây kia đong đưa, lấy ra công cụ, bắt đầu thu thập.
Nhựa cây này dinh dính, trên mỗi thân cây đều không ngừng tràn ra, vô cùng dễ thu thập.
Rất nhanh, Giang Trần liền góp nhặt một đống lớn.
- Không sai biệt lắm rồi, nếu dừng thêm lần nữa nữa, mặc dù ta co ́ thê ̉ ngừng thở, nhưng nhựa cây kia vô sắc vô vị, một khi xâm lấn thần trí, thế nên thì phiền toái lớn rô ̀ i.
Giang Trần ngắm tốt thì lấy, thu thập xong nhựa cây Mộng Thần Chi Mộc, toàn bộ nhét vào trong không gian giới chỉ, nhanh chóng ly khai. Mảnh rừng Mộng Thần Chi Mộc này, kéo dài ước chừng năm ba dặm.
Không bao lâu, Giang Trần liền bước ra khu vực Mộng Thần Chi Mộc chẳng còn gì để bàn cãi.
Hít một hơi cực kỳ dài, Giang Trần có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Vừa rồi còn kém một chút, liền hoàn toàn bị thôi miên.
Đơn giản là - không thấu hiểu những võ giả khác có gặp phải mộng thần chi mộc này hay không? Nếu những người khác đều gặp phải Mộng Thần Chi Mộc, chỉ sợ người co ́ thê ̉ từ Minh Diệt Cốc đi ra, sẽ rải rác không có mấy.
Tâm lực của Giang Trần cường đại như thế, cũng thiếu chút nữa trúng chiêu. Giả sử như Tâm lực hơi yếu, mỗi sợ sẽ ngủ quên tại chỗ.
Chỗ đáng sợ nhất của Mộng Thần Chi Mộc là, một khi bị thôi miên chìm vào giấc ngủ, trong trường hợp như không được cứu chữa kịp thời, vậy thì sẽ triệt để an nghỉ, rất khó cứu tỉnh.
Bất quá, kiếp trước Giang Trần không sở hữu đặc biệt nghiên cứu qua Mộng Thần Chi Mộc, căn cứ tư liệu biểu hiện, Mộng Thần Chi Mộc này, nghe phát ngôn là gặp mạnh thì khỏe khoắn.
Gặp được lực lượng tâm thần cường đại chống cự, nó ba ̀ i tiê ́ t ra nhựa cây, cũng chẳng bao lâu nữa sẽ càng ngày càng nhiều, giai điệu nhánh cây đong đưa, hiệu quả thôi miên cũng sẽ càng mạnh.
Quả thực, nói cách khác, tu luyện tâm lực cao, năng lượng thôi miên của mộng thần chi mộc, cũng không lâu nữa sẽ đi theo tăng lên.
Cái này gọi là gặp dũng mãnh thì cường.
Bất kể thốt lên thế nào, Giang Trần đều cảm thấy thập phần may mắn. Đã có giáo huấn như do đó, Giang Trần sẽ càng không dám xem thường.
Trong thâm cốc, địa thế phức tạp, mặc dù Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần có không ít ưu thế, nhưng tầm mắt cũng không cách nào khoáng đạt như ngoại giới.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét thê lương, nghe thanh âm hiển nhiên không phải nhân loại phát ra, nhất định là sinh linh trong Minh Diệt.
Thoáng cái có tám ngàn người tiến vào, tất nhiên chẳng bao lâu nữa sẽ đánh vỡ an bình trong Minh Diệt Cốc.
Mà nếu như Minh Diệt Cốc có sinh linh cường đại trú ngụ, tất sẽ phát động công kích đối với những khách không mời mà đến kia. Thật ra, dù sao, không tồn tại ai nguyện ý lãnh địa mình ở bị quấy rầy.
Giang Trần không quá hầu ý chuyện này, dùng thần thức cường đại của mình, ở đâu có sinh linh cường đại, ít nhất nắm giữ thể sớm phán đoán.
Với điều kiện cường đại đến không thể ngăn cản, cùng lắm thì đi đường vòng. Không thể trêu vào, tránh còn không được sao?
- Mười ngày thời gian, nếu như ta thủ ở nguyên chỗ, muốn vượt qua mười ngày, tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng mà cửa phúc duyên này, chú ý đúng là năm chữ … trong hiểm cầu phú quý. Nếu ta không dám mạo hiểm, vào Minh Diệt Cốc này, còn có ý nghĩa gì?
Giang Trần tự nhiên không mong muốn tiến hành rùa đen rúc đầu.