Độc Tôn Tam Giới

C3145: Định ra nhạc dạo

Có ít người tuy ngại mặt mũi, không có mở miệng phản bác Hoắc Thân Vương, song mà đoạn kinh nghiệm không thoải mái kia, hoàn toàn chính xác để cho bọn hắn nhớ tới những ác mộng cũ có thể dễ dàng nhận thấy.

Chỗ dựa, nếu như chẳng khác gì chỗ dựa đáng tin, Hồi Xuân đảo vực sẽ rơi xuống tình trạng hôm nay sao? Cho vì thế, bọn hắn đối với chỗ dựa, bản năng đã từng có một loại mâu thuẫn.

Bọn hắn cũng không thích, Hoắc Thân Vương không giữ việc gì liền đi ra ngoài tìm chỗ dựa.

Bất quá, biểu lộ của Hoắc Thân Vương, lại hoàn toàn không có chút chột dạ, mà thần thái tự nhiên nhìn Hoàng đế bệ hạ.

- Hoàng huynh, những năm này, tiểu đệ vì Hồi Xuân đảo vực một mực bôn ba, sở hữu chút thời điểm là ngoài ý ước muốn, hoàn toàn chính xác không phải sức người có thể khống chế. Tuy nhiên mà lần này, tiểu đệ co ́ thê ̉ xác định, tuyệt đối là bởi lẽ Hồi Xuân đảo vực chúng ta, mang về một đại cơ duyên. Chỗ dựa này, tuyệt đối không phải không đáng tin giống như trước kia. Người của Tam Tài đảo vực phục kích, ở trước mặt hắn, tựa như tiểu hài tử vừa học bước tới, nhẹ nhõm liền phá hủy.

- Rốt cuộc là ai?

Hoàng đế bệ hạ trầm ngâm hỏi.

- Tên tuổi của hắn, những ngày này, là tồn tại sốt dẻo nhất Vạn Uyên đảo nhất điều này thật rõ ràng. Phản loạn ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, Chân Vũ Thánh Địa, cơ hồ là hắn dùng sức một mình có thể cải biến.

Thực tế là, - ngươi nói là... Vĩnh Hằng Thánh Địa Giang Trần Thiếu chủ?

Quả thực, hoàng đế bệ hạ khẽ giật mình.

- Hoàng huynh anh minh, đúng là Giang Trần Thiếu chủ!

Nghe được hai chữ “ Giang Trần ” này, hào khí của hiện trường liền biến đổi. Rất nhiều người trước kia còn có chút phản đối, tâm tư cũng lập tức xuất hiện chuyển biến.

Mà người vốn trung lập, thì con mắt sáng ngời.

Không hề nghi ngờ, Giang Trần đối với bọn họ mà phát biểu, là tồn tại thần thoại, là tồn tại cao không thể chạm chân chính. Là thần tượng của rất nhiều người của Vạn Uyên đảo hiện tại.

Trước kia, bọn hắn biết rõ người chiếm lấy Đông Diên đảo là Giang Trần, thậm chí không hiện diện ai dám phát ngôn tiến tới tìm công đạo, chớ nói chi là đi đòi lại Đông Diên đảo.

Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, nhân vật như vậy, chẳng bao lâu nữa sẽ theo chân Hồi Xuân đảo vực bọn bọn họ cùng xuất hiện? Dùng thân phận địa vị của Hoắc Thân Vương, giữ thể nịnh bợ đến người ta sao?

Hiện diện thể nào là Hoắc Thân Vương nói hưu nói vượn hay không?

Hoàng đế bệ hạ hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoắc Thân Vương:

- Hiền đệ, chuyện này rất trọng đại, ngươi không thể có chút nói bốc nói phét. Ngươi không phải trình bày ngươi đi mấy lần, một mực không có được bất luận đáp lại gì sao? Đồ vật ngươi đưa đi, vẫn luôn đá chìm đáy biển. Một lần một lần, đều nói Giang Trần Thiếu chủ không ở Đông Diên đảo sao?

- Hoàng huynh, tiểu đệ chưa từng có được kinh nghiệm bảo bốc nói phét? Lúc này đây, Hồi Xuân đảo vực chúng ta rất may mắn, Giang Trần Thiếu chủ vừa trở một lần nữa Đông Diên đảo. Mà tiểu đệ cũng đúng lúc gặp được hắn.

- A? Giang Trần Thiếu chủ, đáp ứng trợ giúp Hồi Xuân đảo vực chúng ta sao?

Hoàng đế bệ hạ cũng đại hỉ.

- Đúng vậy, chỉ có điều, tiểu đệ tự chủ trương, đem một nửa quần đảo Linh Thạch kia, đồng ý cho Giang Trần Thiếu chủ, coi như trả thù lao.

Hoắc Thân Vương cũng không giấu diếm, hắn biết rõ, chuyện này giấu không được quả là như thế.

Phải thừa nhận rằng, nghe nói quần đảo linh thạch bị tiễn đưa mất một nửa, hào khí của hiện trường, lại còn có chút cổ quái.

- Ta nói nha, khó trách người ta không lâu nữa sẽ ra tay giúp đỡ, nguyên lai Hoắc Thân Vương hào phóng như bởi vậy. Bán gia điền không đau lòng. Hoắc Thân Vương, ngươi bại không phải cơ nghiệp của ngươi, do đó không đau lòng a?

- Ha ha, cái này thật đúng là nhận ra phá sản a.

- Hoắc Thân Vương, ngươi tiêu tiền như nước, một ngày nào đó, toàn bộ Hồi Xuân đảo vực không lâu nữa sẽ bị ngươi bại quang a?

Phải thừa nhận rằng, sắc mặt của hoắc thân vương có chút lúng túng, ngược thêm lần nữa là đinh tổng thủ kia, một mực không có lên tiếng, giờ phút này thêm lần nữa giận dữ lên tiếng:

- Các ngươi những thế hệ lưỡi dài này, thời điểm Hồi Xuân đảo vực chúng ta gặp nạn, Tam Tài đảo vực hùng hổ dọa người, bệ hạ hỏi các ngươi có cách giải quyết gì không, sao các ngươi không đi ra suy nghĩ biện pháp? Sao các ngươi không đứng ra ngăn cơn sóng dữ? & - Hiện tại, Thân Vương đại nhân tìm được biện pháp, tìm được chỗ dựa, vốn là đại hỉ sự, các ngươi lại đứng ra mỉa mai. Chúng ta bằng lương tâm tuyên bố một câu, nếu như không có ngoại viện, không tìm được biện pháp giải quyết. Vậy quần đảo kia, các ngươi cảm quan sát Hồi Xuân đảo vực chúng ta còn có thể thủ được bao lâu?

Đinh tổng thủ cũng xúc động phẫn nộ.

Hắn là từ đầu tới đuôi tham dự chuyện này, hắn biết, Hoắc Thân Vương từ đó nhận bao nhiêu áp lực.

Hiện tại, hết sức vất vả tìm được một hướng giải quyết, lại có nhiều người đứng ra giội nước lã, thậm chí là châm chọc khiêu khích.

Những người này, thời điểm câ ̀ n bọn hắn, cả đám nửa điểm chủ trương cũng không có được là điều hiển nhiên.

Lúc làm trái lại còn, cả đám thêm lần nữa như là đánh máu gà.

Lúc này, có người đứng ra hoà giải:

- Bệ hạ, Đinh tổng thủ thổ lộ cũng có đạo lý, trong trường hợp như sự tình không có chuyển cơ, quần đảo kia, Hồi Xuân đảo vực chúng ta xác thực vô cùng khó thủ có thể dễ dàng nhận thấy. Sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay Tam Tài đảo vực.

Đây là sự thật, ai cũng không thể lảng tránh.

Hoàng đế bệ hạ gật đầu:

- Hiền đệ, ngươi tạo rất đúng. So với nhằm cho Tam Tài đảo vực cướp đi toàn bộ, không duyên cớ nuôi Tam Tài đảo vực, với mục đích cho bọn hắn phát triển an toàn, tiếp tục uy hiếp Hồi Xuân đảo vực, cái kia còn không bằng phân một nửa cho Giang Trần Thiếu chủ. Đưa cho Giang Trần Thiếu chủ, chúng ta chỉ đưa một nửa, thêm lần nữa đô ̉ i đến một nhân tình vĩnh cửu. Bị Tam Tài đảo vực cướp đi, đó là nuôi hổ gây họa, là đem đồ đạc của mình, đưa cho địch nhân làm hung khí đến giết chúng ta. Loại sự tình này, lựa chọn như thế nào, mọi người cảm nhìn thấy còn phải suy nghĩ sao?

Hoàng đế bệ đã quyết định, những người khác tự nhiên không hiện diện khả năng lại phóng ca ́ i ră ́ m gì rô ̀ i.

Dù sao, bọn đám đó là đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng.

Thật muốn bọn hắn nghĩ biện pháp giải quyết, bọn hắn cũng chỉ có thể há hốc mồm quả là như thế.

Có một điều đáng chú ý là lúc này có người lại nói sang chuyện khác:

- Bệ hạ, cũng không nắm được Giang Trần Thiếu chủ kia, là nhất thời tâm tình tốt bụng, mới đáp ứng tham gia việc này, hay là trước sau vẹn toàn, giúp chúng ta giải quyết Tam Tài đảo vực.

Ánh mắt của mọi người, lại nhìn Hoắc Thân Vương.

Hoắc Thân Vương lạnh lùng lên tiếng:

- Giang Trần Thiếu chủ, nói được tất làm được. Cách làm người của hắn, tin tưởng mọi người cũng sở hữu nghe thấy. Lúc trước phản quân của Vĩnh Hằng Thần Quốc làm loạn, kỳ thật Giang Trần Thiếu chủ không ở Vĩnh Hằng Thánh Địa. Nhưng hắn vẫn còn không để ý an nguy, dứt khoát phản hồi Vĩnh Hằng Thần Quốc, cuối cùng trợ giúp Vĩnh Hằng Thánh Địa lật bàn, cư công chí vĩ. Loại nhân vật này, mọi người cảm ngắm, hắn sẽ nói không giữ lời sao? Nếu như Giang Trần Thiếu chủ mà mọi người cũng tin không nổi, Vạn Uyên đảo co ̀ n sở hữu nhân vật để ca ́ c ngươi tin được sao?

- Chư vị ái khanh, chuyện này, hiền đệ của ta làm cực kỳ tốt. Hồi Xuân đảo vực muốn lên tiến, cuối cùng phải có người làm chỗ dựa. Giang Trần Thiếu chủ là người giữ Đại Khí Vận. Đừng thốt lên Hồi Xuân đảo vực tiễn đưa một nửa, dù giao cả quần đảo cho hắn, lại có ngại gì? Nếu tương tự Hồi Xuân đảo vực chúng ta có thể tiến tới theo bước chân của Vĩnh Hằng Thánh Địa, lo gì ngày khác không hưng thịnh? Lo gì không có tương lai?

Nếu nói chính xác thì, hoàng đế bệ hạ vẫn vô cùng thấy xa. Hắn thấu hiểu rõ, chỉ cần Giang Trần Thiếu chủ hơi chỉ dẫn bọn hắn thoáng một phát, liền đủ với mục đích Hồi Xuân đảo vực vượt qua nhiều bậc thang rô ̀ i.

Nếu như tương tự hiện tại đối ngoại tuyên truyền, Giang Trần Thiếu chủ là chỗ dựa của Hồi Xuân đảo vực, tất cả thế lực rộng lớn xung quanh, đừng nói đối nghịch bọn họ, quy hàng cũng còn không kịp a!

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 3145/3613 • 0%