***
- Đằng Dạ! Có phải... anh đã nắm được trước kế hoạch của tôi cùng với Lãnh Kiên rồi không? _Hít một hơi hết sức sâu, Giai Băng lấy hết can đảm nói, mắt cố chấp rọi lên quang cảnh thu nhỏ bên ngoài tấm kính cửa sổ.
- Em bảo mình đến đây để mà hỏi chuyện vớ vẩn này sao? _Hớp một ngụm coca lạnh, Đằng Dạ nhăn mặt xem xét loong nước, khẽ nhổ tất cả vào chậu cảnh gần đấy rồi thắc mắc kiểu bỡn cợt, tiện tay đưa loong coca mình vừa uống cho Giai Băng_Uống đi đến!
- Cảm ơn! _Không mấy quan tâm trọng lượng của loong nước, Giai Băng cảm kích nốc nguyên một ngụm sảng khoái. Cho đến khi Đằng Dạ thông báo về sự hết hạn của cái đó, Giai Băng mới ngừng lại còn, ho một tràng sặc sụa đến đỏ mặt_Đằng Dạ, anh dám...
- Lừa được người thế này mới gọi là kế hoạch, như của em... chỉ đáng làm trò cười cho tôi thưởng thức thôi... _Nở nụ cười nhạt châm biếng, Đằng Dạ lấy tay nâng nhẹ 1 lọm tóc của Giai Băng, trượt dài, điệu bộ vô cùng lãng tử_Giai Băng em còn non lắm!
- Gì? _Thoáng choáng ngợp trước vẻ trầm tư mị hoặc của Đằng Dạ, Giai Băng ngây ngốc đáp một tiếng thừa thãi, đôi đồng tử ân ẩn chút si mê chính là thế.
Cô một lần nữa như thế nữa rồi chẳng còn gì để bàn cãi. Nhưng Đằng Dạ, trong ánh nắng chói chang bao quanh, anh rất mê hồn, có gì đó mong manh, một lần nữa đượm chút ngang tàn, ngông ngạo.
- Tỉ dụ như bây giờ... _Đằng Dạ bước lại gần Giai Băng, thu hẹp khoảng cách với cô chỉ mỗi còn zêro, 1 tay vẫn yên vị mân mê tóc cô, tay còn một lần nữa chống lên bức tường trước mặt, dồn ép Giai Băng hoàn toàn nằm gọn trong lòng_... em hiện tại đang bị vẻ đẹp cuốn hút của bản thân tôi làm cho mê muội hoàn toàn, đến mức, em không hay nhận biết rằng, tôi đang mượn tóc em nhằm lau tay.
Nếu nói chính xác thì, - hả? _như bị lời thông báo của đằng dạ đánh cho một tát tỉnh rụi, giai băng lập tức bắt lấy bàn tay đang nâng tóc mình của anh, đưa gần đến mũi, hít hít ngửi ngửi như con nghiện. Khi mùi coca hết hạn đã lấp đầy buồng phổi, sắc mặt Giai Băng mới đen kịt hoàn toàn, người cô run lên giống như sốt, thanh âm gằn lên kìm nén:
- Đằng Dạ...
- Thế cho nên cá nhân tôi mới nói, nếu em thực sự muốn đấu với tôi, trước tiên em phải không si mê cá nhân tôi vừa. Mà tốt nhất, em đừng có được xây dựng điều vô bổ nữa, bởi lẽ dù có cố, em cũng không thể rời khỏi Đằng gia một thời điểm đã từng bước chân vào, trừ phi, em chết_Đặt những ngón tay thon dài lên bờ môi đang âm ỉ co giật của Giai Băng, Đằng Dạ cúi đầu, ngang nhiên " gặm " lấy môi cô, đôi mắt đen băng lãnh, xa lạ cũng không ngừng dán lên đáy mắt kinh ngạc của cô. Tay anh từ từ di dời xuống vòng eo cô, nửa siết mạnh, nửa buông lơi. Thực tế là, nụ hôn nhẹ cũng nhanh chóng bay đi ngay sau đó_em hy vọng rời khỏi cá nhân tôi cũng được thôi, nhưng trước tiên, hãy sinh con cho tôi đã.
Nhìn nhận một cách khách quan, tròn mắt trong trạng thái chết não chưa được vài giây, nhờ câu phát biểu cuối cùng của đằng dạ, giai băng đã từng bừng tỉnh khỏi mê muội, hung hăng hắc xì vào mặt anh một cái vô cùng khí thế.
Calo, vi khuẩn, dòng dung dịch lạ trong miệng Giai Băng tương tự có thêm lực theo vận tốc ánh sáng " phóng thích " ra ngoài, bắn thẳng vào mặt Đằng Dạ, tạo ra anh cứng người hoá thạch ngay tắp lực.
- Xin lỗi nhé, ông xã, vợ còn trẻ lắm, muốn sinh thì ông xã tự đi cấy trứng vào mà sinh, hoho_Cong môi nở nụ cười vô cùng đểu giả, Giai Băng hếch mặt bất khuất rời đi, nắm tay quyện lại thành quyền.
Muốn cô sinh con? Trừ phi cô nhận được giấy báo nhập trại tâm thần thì hãy nói.
***
- Sao lại có chuyện này chứ, bọn nhóm đó nghĩ Hạ gia ta là gì chứ? Cái lũ khinh người đó, ta không cần! _Tức tối hùa đống giấy tờ trên bàn xuống đất, Hạ lão gia, từ khi về nhà đến giờ, vẫn còn giữ vững khuôn mặt bừng đỏ, liên tục la hét, chưởi rủa không ngớt, thanh âm ông bởi thế ngày càng khản đặc đi.
Thành thật mà nói, - cha bình tĩnh đi! _trái ngược với phản ứng dữ dội của cha mình, lãnh kiên nhàn nhã khui nắp rượu vang, đổ dòng nước vàng rượi thơm đượm vào ly.
- Lãnh Kiên! Kế hoạch của con chẳng hay ho gì cả, người đàn bà ngoan cố đó không đồng ý. Xem ra, bà ta thực sự thích con bé Giai Băng mất rồi_Ngứa tay đập bàn cái rầm, Hạ lão gia vò mái đầu rối_Giờ thì phải tiến hành sao đây hả?
- Cha nghĩ... Đằng phu nhân kia thực sự thích Giai Băng sao? _Đưa mắt nhìn váng rượu sóng sánh trong ly, Lãnh Kiên nhấp một ngụm, khoé môi cong lên nét bỡn cợt.
- Không thế thì sao bà ta lại không đồng ý chứ? Ai chẳng ước mong có thông gia môn đăng hộ đối.
- Đâu cần phải nhất thiết phải có yêu thích chứ thật sự là vậy. Nếu là con, trong hoàn cảnh của bọn nhóm đó, cũng không lâu nữa sẽ không tiếc gì mà không nhằm Giai Băng ở lại.
Thật ra, - ý con là sao?
- Cha! Cha cứ nhằm cho các chị ấy tiếp cận Đằng Dạ, cố tạo mê hay là cậu ta tương tự Đằng phu nhân đã nói. Chưa chắc gì … họ chẳng bao lâu nữa sẽ là vợ bé đâu! _Nở nụ
cười tự tin đến mê mị long người, Lãnh Kiên đưa ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly rượu của cha rồi uống cạn một hơi là điều hiển nhiên.