Từ không trung truyền đến một tiếng rít xé gió, một luồng lam quang như lưu tinh rơi, trực tiếp đáp xuống tiểu viện của Quân Mạc Tà, chính là Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử gấp rút trở về.
Khi về đến, lão gia tử liền sửng sốt. Lão vốn tưởng rằng, lão đi đến vắng lâu như bởi vậy, cháu mình cho dù là không bị bắt đi, chắc chắn cũng bị hành hạ bầm dập như trái chuối. Tuy rằng cháu mình gần đây tiến bộ rất thần tốc, nhưng vẫn chưa vượt qua ngưỡng cửu phẩm huyền khí, dù là bị đánh, hay bị bắt mất cũng là chuyện trong dự kiến, vốn lão nhân gia đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ cần về tới nhà mà không thấy đứa cháu cưng của mình là lão sẽ lập tức đi túm râu Độc Cô Tung Hoành đòi nợ gấp đôi. Tất cả đã chuẫn bị sẵn, cuối cùng khi về tới nhà lại nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ đến không thể bất ngờ hơn.
Quả thực, vui mừng? Ngạc nhiên? Sợ hãi?
Cũng phải thừa nhận là " phim " gì đang được chiếu ở đây đây?
Đứa cháu cưng của mình thì ngồi thoải mái bình yên vô sự, mà bảy tên tiểu tử độc cô gia thì nằm ngổn ngang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất … Ách, lão gia tử thấy mình lầm rồi, không phải là bất tỉnh, mà là say rượu ngủ như chết.
Quân Chiến Thiên dụi dụi mắt, lão vẫn sợ là mình đang trong quá trình bị hoa mắt nhìn lầm. Lão gia tử vừa không tin tưởng, vừa hiếu kỳ làm sao đứa cháu cưng của mình có thể đạt được chiến thắng huy hoàng như thế này. Đương trường đem tất cả mấy người tới bắt mình ngồi uống rượu, không những uống bình thường mà là uống tới say như chết. Có thể thấy rằng mặc dù lão gia tử biết độ mạnh của rượu do cháu mình nhưỡng ra rất là kinh người, nhưng lão ngàn vạn lần cũng tính không ra được tình cảnh trước mắt.
" Tựa như vậy thắng cháu cũng không sao rồi! " Quân lão gia tử nói mấy câu rồi chấp tay sau đít lững thững bỏ bước. Nếu nói chính xác thì, chuyện đã thế này thì lão không đòi hỏi tham dự nữa.
Hai cha con Độc Cô Tung Hoành sau khi về tới nhà, hiểu được bảy tên tiểu tử đã mang theo lửa giận bừng bừng kéo tới nhà Quân Mạc Tà thì trong lòng có chút hối hận: " Xem thái độ của Quân Chiến Thiên hôm nay, nếu giống như bảy tên tiểu tử nhà mình mà hiện diện lỡ xuống tay ngoan độc, có lẽ Độc Cô gia và Quân gia phải đụng độ to thật rồi? "
" Haiz, ta cũng quá manh động rồi. Với điều kiện trước hết cứ tìm lão già Quân Chiến Thiên mà trút giận thì cũng không to chuyện như bây giờ. "
Phụ tử sốt hai người sốt ruột chẳng khác gì ngồi trên đống lửa. Thật ra, nếu như luận về thực lực, Độc Cô gia không hề thua kém Quân gia. Tuy nhiên, với điều kiện hai nhà đã bước tới nước cờ không thể quay đầu là thực sự khai chiến với nhau thì hậu quả sẽ kinh thiên động địa! Thêm vào đó, hiện tại Quân Chiến Thiên đã không còn gì với mục đích mất nữa, chính là không thể lùi bước, lão chắc chắn sẽ liều mạng, có lỡ chết dịch chuyển thì cũng ráng kéo theo càng nhiều người càng tốt, mà duy nhất sợ đến lúc đó, e là không chỉ có Độc Cô gia mà cả cái Thiên Hương đế quốc này cũng phải bồi táng theo Quân gia … là điều hiển nhiên.
Trời ạ, to chuyện quá rồi!
Độc Cô Tung Hoành lão gia tử không ngừng đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt. Độc Cô Vô Địch chỉ mỗi dám giương mắt ra mà nhìn, không dám ho he một tiếng.
Đơn giản là chờ đến khi mặt trời đổ về phía tây, hai cha con cho dù ngu đến mấy cũng cảm thấy được không bình thường: " sao giờ này vẫn chưa về? Hay là mấy tên tiểu tử nhà mình đã ra tay không biết nặng nhẹ, đem Quân Mạc Tà đánh cho tàn phế rồi chứ? Sau đó lại còn đụng phải Quân Chiến Thiên quay về, lão già đó quá giận dữ cho nên …. Lão thiên ơi! Có khi nào Quân Chiến Thiên trong tương lai sẽ không thèm để ý phong độ trưởng bối mà xuống tay luôn không? "
Hai cha con đều hiểu rõ trong lòng, chuyện này vô cùng có khả năng xảy ra, rồi hai người nhìn nhau, đồng thời nhận ra sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Đúng lúc này, một tên thị vệ vội vã chạy tới:
- Bẩm gia chủ, Quân gia Quân Mạc Tà công tử sai người đưa tới một số đồ vật.
- Nhanh trình lên.
Có thể thấy rằng độc cô tung hoành trong lòng cảm thấy không ổn. Phải thừa nhận rằng, tuy nhiên, trong trường hợp là đồ vật do quân mạc tà sai người đem tới, chứng tỏ hắn vẫn bình yên, chưa có chuyện khổng lồ gì xảy ra nên lão cũng yên tâm.
Đồ vật Quân Mạc Tà đưa tới chính là một cái túi nhỏ, Độc Cô Tung Hoành cầm ở trong tay sờ sờ, mặt liền biến sắc, nhanh chóng đem cái túi dốc ngược ra bàn, vô số đồ vật rơi ra.
- Phế vật mà, đúng là một đám phế vật.
Độc Cô Tung Hoành lão gia tử nổi giận đùng đùng, tung một cú song phi vào mồm Độc Cô Vô Địch đại tướng quân: như vậy đó.
- Ngươi nhìn coi, mấy đứa con của ngươi được nuôi thành cái giống gì điều này thật rõ ràng.
Lão gia tử run run mỗi tay thẳng vào mặt con:
- Ngươi nhìn xem, bảy người đánh một người, vậy mà tất cả đều bị bắt sống! Ngay cả ngọc bội gia tộc cũng bị người ta đem tới quẳng trả vào mặt! Thật là làm mất mặt lão tử mà!
Đột nhiên bị tai họa từ trên trời rơi xuống, Độc Cô Vô Địch chỉ mỗi biết ôm đầu kêu to, trong lòng thầm oán hận: " Cái gì mà ta nuôi thành cái giống gì? Chẳng lẽ bảy đứa cháu không phải cũng do lão nhân gia người dạy ra sao? "
Đồ vật trong túi mà Quân Mạc Tà gửi tới chính là ngọc bội tuỳ thân của bảy huynh đệ Độc Cô gia, chỉ sở hữu con cháu của chi trưởng Độc Cô thế gia mới được đeo loại ngọc bội này, cũng là tượng trưng cho danh phận của chúng. Bên trong túi còn có một mảng giấy nhỏ bé viết:
- Bảy vị Độc Cô đại ca đều đang làm khách tại Quân gia, chúng ta sống cùng nhau rất hợp ý, chỉ khoảng hai ba tháng nữa sẽ trở về, mong Độc Cô lão đại nhân và Độc Cô đại tướng quân không cần mong nhớ.
Nếu nói chính xác thì, - cái gì mà thực hiện khách? Cái gì mà hai tháng nữa không lâu nữa sẽ quay về? Lại còn xin đừng mong nhớ nữa chứ?
Độc Cô Tung Hoành tức giận đến xì khói lỗ tai:
- Vô Địch, ngươi lập tức tới Quân gia, đem bảy tên tiểu tử không ra hồn về đây! Thành thật mà nói, lão tử phải từ từ lột da chúng mới hả giận!
Độc Cô Vô Địch vui mừng tương tự vừa thoát chết, bước gấp ra ngoài như là chạy trốn như vậy đó. Vừa bước ra thì nghe trong phòng vang lên tiếng rống giận dữ, hắn vội vàng leo lên ngựa, thúc cho chạy vô cùng nhanh.
Lần này, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân mang theo một trăm tên thân vệ tiến tới tới Quân gia, dùng chính quy lễ nghĩa mà tới, đó là gửi thiếp báo trước. Bảy đứa con của hắn có thể không kiêng nể xông vào nhà Quân gia, cũng có được thể xem tựa như thiếu niên hồ đồ không biết chuyện, đơn thuần cần giải thích vài câu là được chính là thế. Tuy nhiên, Độc Cô Vô Địch lần này đích thân tới nên hắn cũng không dám liều lĩnh mà xông vào, dù hắn sở hữu hơi lưu manh, nhưng hắn vẫn đường đường là một trong những tướng quân nổi tiếng không ai không biết của Thiên Hương đế quốc.
Thân vệ đi theo Độc Cô Vô Địch xuống ngựa đem danh thiếp đưa tới, báo danh xin cầu kiến Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, người gác cổng thu lấy danh thiếp rồi giữ chút khách khí đáp lời:
- Lão đại nhân không có trong phủ, người vừa mới xuất môn ra ngoài.
Độc Cô Vô Địch nhất thời có chút thẹn quá giận " Rõ ràng mới cùng với lão gia tử nhà ta bạt kiếm giương cung, sau đó vội vàng trở về, ta về nhà liền tới đây, chẳng cách bao nhiêu thời gian, tên này lại nói vừa mới xuất môn là ý gì? Nếu không phải các ngươi chế trụ nhi tử của ta, chiếm hết thương phong, cá ngươi cũng không thoải mái như bây giờ? Còn bày đặt ở đó giả điên? " là điều hiển nhiên.
Có thể thấy rằng đương nhiên, đó cũng chỉ là sự suy đoán mà thôi, " người phải đứng dưới diên, không thể không cuối đầu " mà, sau đó hắn xin cầu kiến quân vô ý quân tam gia: " con của lão đi đến đứng không tiện, cũng trình bày không tồn tại nhà luôn luôn chứ? "
Người gác cổng còn chưa vào báo tin, đã nghe tiếng tủm tỉm sang sảng:
- Thì ra la Độc Cô huynh đại giá quang lâm, Vô Ý vô cùng vui mừng, vừa mới lâu không nhìn thấy huynh, còn phải thông báo cái gì chứ, ta nghiêm chỉnh xếp hàng chào đón huynh còn không kịp.
Độc Cô Vô Địch nhìn lại thì nhìn thấy Quân Vô Ý mặc một thân thanh bào ngồi trên xe lăn từ trong nội viện từ từ tiến tới, vẻ mặt bình tĩnh mỉm mỉm cười với hắn.
Quân Vô Ý trước mặt, so với lúc trước không có gì khác cả, nhưng với kinh nghiệm được hun đúc từ sa trường đẫm máu của Độc Cô Vô Địch, hắn cảm thấy nắm giữ điều gì đó không bình thường.
Trầm tĩnh! Thực tế là, đúng bởi vậy, quá trầm tĩnh, đến nỗi làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo kết hợp với sợ hãi!
Thêm vào đó, dưới ánh mắt tĩnh lặng của Quân Vô Ý, Độc Cô Vô Địch cảm giác được có một cỗ hào khí xung thiên! Giống như một thanh thần binh lợi khí, sau bao năm ẩn nhẫn đã được rút ra khỏi vỏ, phong mang tái hiện, chẳng khác gì rồng gầm hổ thét, như uy lăng thiên hạ, tái chiến phong vân! ( uy phong khắp thiên hạ, mưa gió khắp nơi )
Lúc này, Độc Cô Vô Địch đột nhiên có một loại cảm giác người đứng trước mặt mình không phải là một Quân Vô Ý, người mười năm qua tàn phế; mà chính là Bạch Y tướng quân năm xưa! Chính là người tiếu ngạo thiên hạ, duy nhất huy muôn vàn gót sắt đạp bằng Huyền Huyền đại lục: Quân Vô Hối! Phụ thân của Quân Mạc Tà, người đã từng bách chiến bách thắng, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, thống suất ba quân bất bại quân thần!
Trong giây phút đó, trong lòng Độc Cô Vô Địch đột nhiên dâng lên một sự tôn kính không thể giải thích.
Quân Vô Hối, người mà Độc Cô Vô Địch suốt đời tôn kính, ngưỡng mộ, cũng là mục tiêu lớn nhất cho Độc Cô Vô Địch phấn đấu cả kiếp này. Đã từng là thuộc hạ của Quân Vô Hối khi mà xưa, nhiều lúc, nửa đêm nằm mộng, hắn còn nghe rõ mồn một tiếng vó ngưa lộp cộp vang lên trong gió của năm tháng xưa theo về.
- Vô Địch, chờ ta chiến thắng trở về, ta và đệ huynh đệ hai người chúng ta sẽ liên thủ, đem Vũ Đường đế quốc dày xéo dưới vó ngựa của hai ta nhé ha ha ha …
Đây chính là những lời mà Quân Vô Hối trước khi xuất chinh, ngồi trên lưng ngựa vỗ vai Độc Cô Vô Địch, khí thế ngạo thiên mà phát ngôn.
Nhưng cuối cùng, Vô Hối và Vô Địch, hai vị huynh đệ này cả đời còn lại đều không có lấy một cơ hội cùng nhau xong pha sa trường nữa. Đây cũng là điều tiếc nuối rộng lớn nhất của Độc Cô Vô Địch, khiến hắn mỗi lần uống say không lúc nào là không nhắc thêm lần nữa.
- Tuân mệnh, thưa …
Độc Cô Vô Địch kích động bước tới hai bước, miệng đã ước mong thốt ra hai chữ " đại ca " mà thời điểm xưa hay gọi Quân Vô Hối, nhưng hắn cũng kềm được, tỉnh táo nhìn rõ, cuối cùng nhận ra người hiện tại đang ngồi trên xe lăn là Quân Vô Ý, người đã tàn phế mười năm nay.
Vào lúc này, Độc Cô Vô Địch đột nhiên ngẩn ngơ, đôi mắt lại còn sở hữu chút ươn ướt.
Nhìn nhận một cách khách quan, - độc cô huynh?
Quân Vô Ý nhàn nhạt nhìn Độc Cô Vô Địch, lão chiến hữu, mà cũng là lão huynh đệ trước đây đã từng sóng vai chiến đấu cùng mình, ánh mắt không có chút cảm tình mà lại lạnh lùng như băng.
Năm đó, Quân gia song hùng chết trận, Quân gia tuy rằng vẫn là một đại gia tộc của Thiên Hương thành, nhưng không thể nào so với trước đây. Lúc đó, Độc Cô thế gia mới bắt đầu xuất hiện, lợi dụng sự đi xuống của Quân gia mà chiếm đoạt một nửa binh quyền. Thật ra, tuy nói tất cả việc này là do thủ đoạn của hoàng đế bệ hạ an bài, muốn cân bằng thế lực của các bên, nhưng trong lòng quân vô ý vẫn luôn cảm thấy ủy khuất cho gia tộc.
Nhìn nhận một cách khách quan, do quân gia, bởi lẽ phụ thân, càng vì hai vị đại ca quá cố mà thấy ủy khuất!
Quân Vô Ý thậm chí còn cảm thấy Độc Cô Vô Địch không xứng đáng với sự tận tâm đề bạt mà Quân Vô Hối dành cho hắn năm xưa! Bị tàn phế nhiều năm, trong lòng Quân Vô Ý vừa hình thành nên một ngọn núi ủy khuất to lớn. Vì vậy, dù gặp lại lão chiến hữu, lão bằng hữu Độc Cô Vô Địch, Quân Vô Ý cũng không lấy gì xây dựng vui sướng.
Toàn bộ người trong kinh thành này, ngoại trừ mấy lão gia tử của các đại gia tộc ra, không ai là không sợ Độc Cô Vô Địch đại tướng quân! Nhưng Quân Vô Ý thì không! Chẳng những không hề e sợ, ngược lại, mỗi khi gặp mặt nhau, Quân Vô Ý đều tìm cách chế nhạo tuyên bố móc. Nhìn nhận một cách khách quan, những lần ấy, độc cô vô địch chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, không cách nào chống đỡ.
- Tam đệ, ngu huynh vấn an đệ, gần đây thân thể vẫn tốt cả chứ hahaha …
Tại Thiên Hương thành, Độc Cô Vô Địch ngoại trừ một vài người không thể trêu vào, chỉ có vài người là hắn hết sức sự kiêng kỵ, mà Quân Vô Ý trước mặt không nghi ngờ gì chính là người hắn kiêng kỵ nhất trong số đó. Nếu không phải vì chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đột ngột, mỗi có chính bản thân hắn tự mình đứng ra giải quyết mới êm xuôi, thì hắn không bao giờ nguyện ý đối mặt với người bằng hữu xưa này điều này thật rõ ràng.
Độc Cô đại tướng quân cố điều chỉnh nét mặt rồi cười tươi cười nhẹ thốt lên:
- Nghe nói bảy con thỏ con nhà của huynh không hiểu chuyện, dám làm càn tới quý phủ sinh sự, thêm lần nữa được quý phủ ưu ái lưu thêm lần nữa thực hiện khách, lần này ngu huynh tới đây để xách cổ bọn chúng về, nghiêm khắc dạy dỗ! Nhất định chẳng bao lâu nữa sẽ tra hỏi rõ ràng bọn chúng dựa hơi vào uy phong của ai mà dám lớn mật, tiến tới Quân gia xây dựng loạn.
Cho dù với tính cách trầm ổn của Quân tam gia cũng không nhịn được mỉm cười giễu: " Không thấu hiểu dựa hơi uy phong của ai? Ngươi nói ra như vậy mà không nhìn thấy mắc cỡ sao? "
- Vậy sao? Hiện diện chuyện này thật sao? Sao tiểu đệ không hề hay ý thức?
Quân Vô Ý cười nhẹ nhạt quay đầu hỏi gia nhân:
- Bảy vị thiếu gia Độc Cô gia có ghé đây sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.