Lâm Vân lạnh lùng nở nụ cười. Hắn đã nhận biết Tần Nhan tới Yên Kinh, còn dùng thần thức phóng tới hắn.
Đơn giản là lâm vân tuy là người dễ bảo chuyện, nhưng trong trường hợp tựa như tần nhan vô lễ khiêu khích hắn, hắn không ngại phế đi tu vị của cô ta.
Thành thật mà nói, tâm tình hiện tại của tần nhan vô cùng kém. Cô ta sửa chữa truyền tống trận ở núi Cửu Hoa chưa được bao lâu, đã bị người nào đó phá hủy. Mà cô ta để đó rời đi mỗi vì ước muốn trở về Yên Kinh chào từ biệt gia đình mà thôi. Dù sao lần này rời đi Địa Cầu, không biết bao giờ mới có thể trở về. Giữ lẽ lúc cô ta quay trở lại, thì người thân đã không còn ai.
Nhưng trước sau mỗi có mấy tiếng, truyền tống trận rõ ràng bị phá hủy hoàn toàn như vậy đó. Cho dù cô ta trước đây đã phát tiết ở núi Cửu Hoa một trận, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào có thể dễ dàng nhận thấy. Cô ta thậm chí hoài nghi có phải là do tên Dư Nguyên mà sư phụ nhắc tới đã từng phá hủy hay không.
Bởi vì chỉ có sư phụ cùng với tên Dư Nguyên biết vị trí của truyền tống trận. Mà tu vị của tên Dư Nguyên đã là Nguyên Anh, cô ta tuyệt đối không phải là đối thủ của y. Quả thực, đánh giá tới đây, tần nhan cũng không dám đi sâu điều tra, sợ khiến tên đó tức giận.
Tuy nhiên, cô ta cũng không rõ, nếu chẳng khác gì là Dư Nguyên, vì sao y phải mong muốn phá hủy truyền tống trận, mà không sử dụng cái đó để rời đi? Lẽ nào người này không muốn rời Địa Cầu chăng? Dù nghi ngờ, song Tần Nhan không có lá gan di chuyển tìm y.
Tần Nhan mang theo tâm trạng chán nản trở về Yên Kinh, không ngờ lại bắt gặp cừu nhân Lâm Vân.. Cô ta không chút nghĩ ngợi ngăn cản hắn lại. Cô ta muốn lấy Lâm Vân làm công cụ phát tiết quả là như thế.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn Tần Nhan, thản nhiên nói:
- Kỳ quái, vì sao tôi phải trốn? Mình nợ cô cái gì à?
Lửa giận trong lòng Tần Nhan bùng lên quả là như thế. Bỗng nhiên cô ta nhìn thấy cánh tay trống rỗng của Lâm Vân, trên mặt lộ ra vẻ kinh dị chính là thế. Là ai tồn tại thể cắt đứt tay của Lâm Vân? Thế giới này ngoại trừ mình cùng với tên Dư Nguyên kia ra, có người nào đánh thắng được hắn nhỉ? Nếu là tên Dư Nguyên kia, sao y chỉ muốn cánh tay phải của Lâm Vân? Phải lấy cả mạng hắn mới đúng chứ?
- Khái khái …
Lâm Vân bỗng ho khan hai tiếng. Tần Nhan càng thêm kinh ngạc. Sở hữu vẻ như là tên Lâm Vân này trôi qua không được như ý. Hơn nữa quần áo hắn đang mặc là kiểu cũ từ mười mấy năm trước. Nghe nói chủ tịch hiện tại của tập đoàn Vân Môn là Diệp Điềm, chẳng lẽ Lâm Vân vừa mới suy bại đến mức này?
Tuy nhiên cũng đúng, cho dù Lâm Vân có lợi hại hơn di chuyển chăng nữa, cũng đâu có thể ngăn cản được nhiều người? Phỏng chừng hắn bị thương tương tự vậy là do có nhiều người vây công. Nghĩ tới đây, cô ta không khỏi đánh giá lại thế lực hắc bang của người phàm.
Tần Nhan đoán có phần đúng. Đơn giản là lâm vân bị thương như bởi vậy đúng là do hiện diện nhiều người vây công. Tuy nhiên cô ta lại không thể tưởng tượng được rằng, những người vây công Lâm Vân là những cường giả như thế nào. Một người trong đó thôi cũng đủ hủy diệt cả Địa Cầu rồi. Còn về dung mạo không thay đổi của Lâm Vân, Tần Nhan không ngạc nhiên lắm. Những người tu luyện cổ võ vốn nắm giữ thể kéo dài tuổi thọ, tạo chậm lão hóa.
Thấy được Lâm Vân thê thảm như do đó, Tần Nhan không khỏi mềm lòng, nhưng bên ngoài vẫn lạnh lùng:
- Chẳng phải ngươi cực kỳ lợi hại cơ mà? Bởi vì sao lại trở cho nên như là thế này? Ngươi mà cũng có một ngày bị người khác đánh sao?
Lâm Vân mỉm cười, chẳng muốn dong dài với Tần Nhan, đơn thuần ho khan vài tiếng rồi lên tiếng:
- Không có chuyện gì thì tránh đường cho tôi bước.
- Tránh đường? Ngươi thấy sở hữu chuyện dễ dàng như vậy à? Năm đó anh của ta bị ngươi đánh đập tàn nhẫn, đứt chân đứt tay, ngươi thấy ta tồn tại thể bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy sao? Ngươi đã bị đứt một cánh tay phải, bởi vậy thì ta đánh gãy cánh tay còn lại và một cái chân của ngươi là được rồi. Ngươi bị mất cánh tay phải kia cũng coi như là may mắn.
Tuy thấy bộ dạng của Lâm Vân rất thê thảm, nhưng Tần Nhan không có ý buông tha hắn.
Lâm Vân nhíu mày lên tiếng:
- Cô cảm nhìn thấy cô là đối thủ của tôi sao?
Tần Nhan cười lạnh:
- Ngay cả người phàm cũng có thể vây công rồi đánh ngươi thành thế này, ngươi nói xem, liệu ta có phải là đối thủ của ngươi không? Nếu nói chính xác thì, à, ta đã quên nói cho ngươi biết, những người giống như ngươi, ta đứng bất động cũng tồn tại thể giết một ngàn tám trăm người.
Tần Nhan tự tin như là như vậy không phải là không có lý. Phải thừa nhận rằng, cho dù là mấy trăm người luyện cổ võ đứng trước mặt cô ta, với một tu sĩ kết đan thì căn bản không tốn chút khí lực gì.
Huống hồ cô ta có thể bay lên trời dùng pháp bảo đánh giết. Người luyện cổ võ không thể bay, nên chỉ sở hữu thể mặc sức để cho cô ta đánh mà thôi. Chỉ có điều, nhìn bộ dáng chật vật hiện tại của Lâm Vân, cô ta không muốn lấy mạng hắn. Dù sao cô ta còn chưa từng tới thế giới Tu Chân, bề ngoài ra vẻ cao cao tại thượng, song tâm tính còn thiện lương.
Bề ngoài nói tàn nhẫn khát khao đánh gãy tay kết hợp với chân của Lâm Vân, nhưng từ đáy lòng cô ta vẫn tiếp tục than tiếc với quá khứ huy hoàng của hắn. Thật ra cô ta chỉ dọa hắn mà thôi, nhưng đánh một trận để giáo huấn vẫn phải có. Nhìn nhận một cách khách quan, hắn đáng thương thì đáng thương, tuy nhiên anh trai của mình coi tương tự chết trên tay của hắn. Cho dù hắn thực thi không có gì sai, tuy nhiên hắn ra tay quá ác độc.
Lâm Vân lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, mình đúng là bị vây công, nhưng so với những người vây công mình, Tần Nhan giữ là gì? Vây công mình có trên vạn tu sĩ. Kém cỏi nhất cũng lợi hại hơn Tần Nhan vô số lần.
Cho nên Lâm Vân mặc kệ cô ta, trực tiếp bước qua. Nếu Tần Nhan vẫn không biết chừng mực, thì hắn sẽ không khách khí.
Tần Nhan sững sờ nhìn Lâm Vân không hề sợ hãi, nghênh ngang đi qua người mình, nhất thời quên mất việc động thủ. Quả thực, vài giây sau cô ta mới phản ứng. Lần này cô ta quyết tâm đánh gãy một tay của Lâm Vân, sau đó đánh hắn một trận điều này thật rõ ràng. Nhưng lúc hồi phục tinh thần thì một lần nữa không thấy Lâm Vân đâu cả.
Tần Nhan không chút nghĩ ngợi liền phóng thần thức ra ngoài, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Vân. Tuy thần thức của Tần Nhan rất kém cỏi, nhưng vẫn luôn giữ thể khống chế ở phạm vị hơn mười km. Bởi vậy mà vẫn tiếp tục không thấy hắn quả là như thế.
Lâm Vân rõ ràng sở hữu thể trốn khỏi thần thức của mình? Tần Nhan bỗng nhíu mày, hắn làm sao làm được nhỉ?
Lâm Vân căn bản không rời đi phạm vi thần thức của Tần Nhan. Hắn mỗi không muốn một tu sĩ Kết Đan theo dõi mình mà thôi. Điều khiến Lâm Vân không so đo với Tần Nhan, bởi vì cô ta đã gián tiếp giúp đỡ hắn. Không tồn tại cô ta sửa chữa truyền tống trận ở núi Cửu Hoa, thì Lâm Vân đã từng không trở về Địa Cầu nhanh chẳng khác gì bởi vậy.
Cho dù sức khỏe của Lâm Lộ Trọng cực kỳ thuận lợi, Lâm gia cũng chẳng khác gì mặt trời ban trưa, mặc dù vậy ông ta vẫn có chút tiếc nuối. Đứa cháu mà ông ta coi trọng nhất đã vài chục năm rồi không nhìn xuất hiện. Không biết tình hình của cái đó chẳng khác gì thế nào rồi. Hơn nữa hiện tại tập đoàn Vân Môn cũng không tính là sản nghiệp của Lâm Vân. Đứa cháu của mình rõ ràng tặng tập đoàn Vân Môn cho hai người khác họ.
Điều này không quan trọng, ngay cả cháu gái Lâm Hinh và con dâu đi đâu cũng không biết là điều không thể phủ nhận. Hai người nói hai người tới một nơi tên là Khôn Truân. Mặc dù vậy tới bây giờ ông ta vẫn không nhận ra Khôn Truân ở đâu là điều hiển nhiên. Trong trường hợp không phải bước tới theo hai người là Vũ Tích, thì ông ta còn tưởng rằng hai người đang lừa mình.
- Tam gia gia …
Một thanh âm vang lên đột ngột, cắt đứt sự trầm tư của Lâm Lộ Trọng.
Lâm Lộ Trọng ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng là Lâm Vân. Ông ta xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm nói:
- Đúng là lớn tuổi rồi, mắt cũng hiện diện lúc lèm nhèm quả là như thế.
Lâm Vân mỉm cười bảo: có thể dễ dàng nhận thấy.
- Tam gia gia, cháu trở về rồi đây. Lục lão và Từ lão về rồi à?
Lâm Lộ Trọng đột nhiên đứng lên:
- Tiểu Vân, có thật là cháu không?
Trong mắt ông ta đầy vẻ kích động không những thế còn vui mừng. Nhưng khi nhìn nhìn thấy cánh tay cụt của Lâm Vân, ông ta không khỏi sững sờ.
- Vân nhi, nói cho gia gia biết, đã xảy ra chuyện gì?
Ở trong mắt của Lâm Lộ Trọng, cánh tay của Lâm Vân còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì chẳng còn gì để bàn cãi.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Cháu không sao đâu. Cánh tay này chỉ bị thương, vết thương dần tốt hơn rồi. Thành thật mà nói, qua một thời gian nữa nó chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại bình thường. Gia gia không phải lo lắng.
Tuy Lâm Vân nói như vậy, nhưng thần sắc của lão gia tử vẫn tuyệt đối khẩn trương.
Nếu nói chính xác thì, lâm vân trông thấy lão gia tử còn lo lắng cho hắn, đành phải hỏi:
- Tam gia gia, mấy người Vũ Tích rời dịch chuyển, sao gia gia không bước cùng?
Lúc này Lâm Lộ Trọng mới hồi phục tinh thần, thở dài một tiếng:
- Ta cũng định đi cùng đấy chứ. Dẫu vậy ta đã già rồi, chỉ còn sống được vài năm nữa thôi. Quả thực, còn không bằng ở lại đây, thỉnh thoảng cùng lão bằng hữu uống rượu, trò chuyện. Như vậy ta đã thỏa mãn.
Lâm Vân gật đầu:
- Tam gia gia, lần này cháu trở về là gặp gia gia, về sau có khả năng cháu trong tương lai sẽ không quay trở lại còn nữa. Cháu có một lọ đan dược, mỗi viên trong đó đều là thứ vô giá. Nhưng một người đơn thuần có thể uống một viên. Gia gia cầm đi, cho bằng hữu của gia gia mỗi người một viên cũng được.
Lâm Vân đưa một lọ đan dược cho Lâm Lộ Trọng chính là thế.
Lâm Lộ Trọng hiểu rằng cháu của mình rất có bản lĩnh, có thể bay bổng trên trời. Nên đan dược mà nó cho chắc chắn không đơn giản. Vội vàng nhận lấy lọ thuốc, rồi thuận miệng hỏi: là điều hiển nhiên.
- Đây là đan dược gì như thế?
- Nó gọi là Giáp Đan. Mỗi một viên có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai giáp.
Lâm Vân giải thích.
- Cái gì?
Lâm Lộ Trọng kinh ngạc kêu lên, bàn tay cầm lọ thuốc trở nên run run.
Kéo dài thêm tuổi thọ thêm hai giáp, chính là một trăm hai mươi năm a. Trời ạ, thuốc này một khi bị người khác biết, không phải sẽ khiến cả thế giới sôi trào sao?
Lâm Vân nhìn lão gia tử ngẩn người,, lại cười thổ lộ: là điều hiển nhiên.
- Ở thế giới Tu Chân, đan dược này cũng rất quý, không phải ai cũng có. Số thuốc trong lọ là cháu thu thập được từ mấy vị trưởng lão.
Phải thừa nhận rằng, số giáp đan mà lâm vân có được, đều lấy được từ tịch mịch cốc. Ước muốn luyện chế Giáp Đan, đòi hỏi phải có linh thảo cực phẩm. Tuy nhiên hiện tại Lâm Vân đã hiện diện Nguyệt Tinh, muốn luyện những đan dược cao cấp không còn là việc khó nữa. Ở Nguyệt Tinh, thiên tài địa bảo không thiếu. Còn sợ không luyện chế ra được đan dược sao.
- Nhưng mà …
Lâm Lộ Trọng trầm ngâm bụng, nếu có thể sống thêm một trăm hai mươi năm, thì không phải trong tương lai sẽ bị người đời coi là yêu quái.
Lâm Vân biết ý của lão gia tử, vội vàng nói:
- Nơi mà cháu sắp tới là một thế ngoại đào nguyên. Nếu như gia gia đồng ý, qua vài năm nữa cháu trong tương lai sẽ đón gia gia tới đó.
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân suy trầm ngâm cho mình chu đáo như là vậy, dù không biết nơi Lâm Vân sắp tới là nơi nào. Mặc dù vậy ở sâu trong lòng ông ta giữ chút đoán ra. Mỗi là không dám tin mà thôi.
Thật ra, lâm vân đang định phát biểu tiếp, thì hắn bỗng nhíu mày. Phải nói rằng, trong lòng tư nhủ, nguyên nhân là do sao cô ấy lại tới đây?
Cam Dao rõ ràng đang tới đại viện của Lâm gia, sao trùng hợp như vậy nhỉ? Chẳng lẽ Cam Dao đã nhận biết mình trở về? Mặc dù vậy mình giữ phát biểu chuyện mình trở về cho ai đâu? Hơn nữa, Cam Dao rõ ràng vừa Trúc Cơ rồi.
Lâm Vân đứng lên nói:
- Tam gia gia, cháu muốn tới Khôn Truân gặp lại mấy người Vũ Tích. Qua một thời gian ngắn nữa, cháu chẳng bao lâu nữa sẽ trở về đón gia gia.
- Ừ, ừ…
Lâm Lộ Trọng vuốt ve lọ đan dược, nghĩ tới vẻ kinh hỉ của mấy lão bằng hữu khi mình tặng thuốc và thế ngoại đào nguyên mà Lâm Vân nói kia, trong lòng ông ta không khỏi hưng phấn là điều hiển nhiên.
Nguyên bản còn lo lắng cho cánh tay của Lâm Vân, mặc dù vậy ngay cả đan dược giống như vậy, Lâm Vân cũng có thể lấy ra được. Nói gì tới việc trị thương.
Lâm Vân bước tới ra đại viện Lâm gia, nhìn Cam Dao cúi đầu đi tới phía trước, trong lòng hơi khổ não. Hắn không biết nên đối mặt với cô gái này như thế nào.
- Anh..
Thực tế là, cam dao dừng bước, nhìn lâm vân đột ngột xuất hiện trước mặt mình.
Lâm Vân cười khổ, sờ cái mũi nói:
- Em tới đây tìm anh phải không?
Phải nói rằng, hắn đã từng đoán ra vì sao cam dao nắm được mình trở về. Đó là vì cái vòng cổ mà hắn đã luyện chế năm đó khẳng định có một cái trên người của Cam Dao. Vài cái vòng cổ mà hắn luyện chế, mỗi cái đều có một tia thần thức phòng hộ của hắn.
Giả sử chẳng khác gì chăm duy nhất tu luyện, thì không lâu nữa sẽ giữ tác dụng nuôi dưỡng tia thần thức của hắn cường tráng mẽ hơn. Đồng thời cũng cảm ứng được hắn trong trường hợp hắn ở gần. Tuy nhiên, nếu như không đeo cái vòng cổ trên người thường xuyên, thì mười năm sau một tia thần thức đó sẽ tan biến.
Nếu Cam Dao hiện diện thể nắm được hắn trở về, thì chứng tỏ tia thần thức kia còn chưa tiêu tán, cái vòng cổ vẫn được nàng đeo hay xuyên. Phải thừa nhận rằng, hơn nữa nàng có thể nuôi dưỡng thần thức của mình lớn mạnh, phát ngôn rõ rằng nàng cũng tu luyện công pháp tu chân.
Vành mắt của Cam Dao ửng hồng. Phải nói rằng, từ vào thời điểm rời đi phụng tân, hắn chưa từng chủ động đi tìm mình. Lúc mình gặp lại hắn ở Thanh Hóa mỗi là do vô ý như vậy đó. Lẽ nào trong lòng hắn không có được vị trí của mình sao?
Phải thừa nhận rằng, có lẽ do lâm vân quá vĩ đại, có lẽ bởi trong lòng nàng không thể thích ứng với việc hắn có nhiều người khác. Nhưng những năm qua, nàng chưa từng có suy nghĩ lấy chồng. Cái vòng mà Lâm Vân tặng, nàng luôn đeo trên cổ. Cho dù lúc ngủ, nàng cũng không tháo ra chẳng còn gì để bàn cãi. Chỉ có nàng là nhận biết, chiếc vòng cổ có ý nghĩa với nàng như thế nào.
Không phải ngẫu nhiên mà lúc vũ tích đi tới khôn truân giới, vừa mới từng hỏi qua nàng, giữ đồng ý đi theo hay không? Nhưng nàng lại từ chối. Trong lòng nàng còn một sự chờ đợi. Nàng chờ đợi lúc Lâm Vân trở thêm lần nữa, nàng sẽ là người đầu tiên mà hắn thấy điều này thật rõ ràng. Với điều kiện Lâm Vân không muốn gặp nàng, nàng sẽ chủ động tiến tới tới gặp hắn.
Đã từng nhiều năm như vậy rồi, Cam Dao đã không còn là Cam Dao của ngày trước là điều hiển nhiên. Có một điều đáng chú ý là nhờ tu luyện công pháp tu chân mà vũ tích đưa cho, nàng mới hiểu rằng lâm vân là người có bản lĩnh như thế nào.
Năm đó Vũ Tích hỏi nàng sở hữu đồng ý tới Địa Ngục Môn không,, nàng không chút do dự đáp ứng. Bởi vì nàng có thể hy sinh tính mạng vì Lâm Vân. Nhưng nàng lại còn không tiếp nhận được việc Lâm Vân có nhiều vợ. Đến hiện tại, khi tuổi tác đã cao, nàng mới phát hiện, lúc trước mình còn quá nông cạn.
Yêu một người, không phải giữ lấy hắn, mà là có được hắn. Giữ lấy khác với có được. Cam Dao mất hai mươi mấy năm mới hiểu được đạo lý đó. Nàng rất hâm mộ Nhược Sương, vì sao lúc ấy mình lại không hiểu.
Hai mươi năm đã từng đủ khiến con người ta già đi. Mà nhân sinh thì có bao nhiêu cái hai mươi năm đó? Cho dù dung mạo của nàng vẫn giống như lúc trẻ, song trong lòng của nàng đơn thuần có sự tang thương.