Rõ ràng chỉ là lên chào buổi tối, mặc dù như vậy dường giống như là cô lại tồn tại chút không hài lòng.
Quả thực, lương vi ninh khẽ ngẩng lên, hàng mi cong rậm khẽ ngửa dưới ánh đèn, đôi mắt ánh lên sắc hồng đào, tăng thêm phần quyến rũ mê người.
Phải thừa nhận rằng, hầu đáp ứng hiệu quả của chương trình, tối nay lớp trang điểm vừa khéo léo phô bày vẻ đẹp tiềm ẩn của cô gái.
Ở tuổi này, cô mang theo sự non nớt thuần khiết mà những người cùng độ tuổi khác không thể sở hữu được.
Vì thế, khi muốn trực tiếp xác nhận chuyện của bốn năm trước, vài chữ ngắn ngủi từ đôi môi cô thoát ra như là thể trước đây đã dồn hết dũng khí.
Một câu, ngắt quãng vô cùng nhiều, thậm chí không mấy liền mạch.
Trần Kính Uyên lặng lẽ nhìn vào gương mặt cô gái, giọng trầm thấp hỏi:
“ Làm sao chắc chắn là mình? ”
Không dám chắc chắn trăm phần trăm.
Tuy nhiên Lương Vi Ninh vẫn tiếp tục nói: giống như vậy đó.
Hiện diện thể thấy được rằng “ dựa vào trực giác. ”
Dù rằng bốn năm trước, người đến chùa Đàm Trác rất đông.
Những người đàn ông giữ chiếc khăn tay màu xanh đậm, giữ lẽ cũng không chỉ giữ một.
Phải nói rằng, nghe xong câu trả lời của cô gái, trần kính uyên rơi vào im lặng.
Đêm tối yên tĩnh.
Mùi hương nhè nhẹ của quả thông phảng phất trong không gian nhỏ hẹp.
Dần dần, hương lạnh của tuyết tùng len lỏi vào vô hình, Lương Vi Ninh cảm nhận được hơi thở của người đàn ông ngày một gần hơn.
“ Đã tin vào trực giác đến thế nên, chi bằng tin thêm một lần nữa. ”
Giây phút này, dáng vẻ của cô gái trước mặt thực hiện giọng khàn của Trần Kính Uyên không thể che giấu được cơn khát vọng bộc phát trong lòng.
Trần tiên sinh kiềm chế bản thân, từng bước tiến lên.
Cho đến khi mà hơi thở vừa mới cận kề có thể dễ dàng nhận thấy.
Lưng của Lương Vi Ninh áp sát vào thành ghế sofa, tư thế nắm giữ chút mờ ám.
Cô nín thở, chăm chú nhìn người đàn ông, cảm giác nơi lồng ngực bỗng dưng trào dâng, không nhận thấu hiểu từ đâu tới nắm giữ thể dễ dàng nhận trông thấy.
Cô không rõ cảm xúc này là gì, nhưng nhận biết rằng đêm nay chắc chắn không bình lặng.
Trần Kính Uyên cúi đầu, ánh mắt u tối:
“ Món quà em nợ tôi, thời điểm nào trả? ”
Giọng hỏi chậm rãi, bình tĩnh tự kiềm chế.
Món quà.
“ Ngài muốn gì? ”
Lương Vi Ninh buột miệng hỏi theo bản năng.
Hiện diện thể thấy rằng câu hỏi này không mang ý tứ gì khác.
Chỉ đơn thuần vì cô quá gấp gáp mà hỏi ra như vậy đó.
Đơn giản là tòa cao ốc lạnh lẽo nghiêm trang, ở nơi đây, anh luôn lo lắng mình không thể mang lại còn cho cô cảm giác an toàn đủ đầy.
Do thế, anh chưa bao giờ suy tư chẳng bao lâu nữa không lâu nữa sẽ cường tráng mẽ giam cầm, truy bức ngay trong đêm thế này là điều không thể phủ nhận.
Cũng phải thừa nhận là “ tôi muốn một câu trả lời chẳng còn gì để bàn cãi. ”
Trần Kính Uyên từ tốn nâng tay, ngón tay lướt qua phần tóc mai mềm mại của cô gái, cuối cùng dừng thêm lần nữa nơi tai cô đỏ ửng bởi vì nóng.
“ Trả lời cá nhân tôi nghiêm túc lần cuối, em có bạn trai chưa? ”
Nhiệt độ làn da nơi đó tiết lộ nhịp tim hiện đang loạn nhịp không yên của cô gái.
Cùng một câu hỏi, rất ít vào lúc nào Trần tiên sinh hỏi một lần nữa lần thứ hai.
Nhưng lần này anh đã hỏi là điều hiển nhiên.
Điều đó có nghĩa, anh chẳng bao lâu nữa sẽ không cho cô cơ hội lảng tránh nữa.
Tại thời khắc này, Lương Vi Ninh không khỏi cảm nhìn quan sát e dè, giọng kém sức ớt:
“ Nếu câu trả lời của em vẫn không ngừng như trước thì sao? ”
Vẫn tiếp tục như trước.
Không lời là điều hiển nhiên.
Không động tĩnh trong hai giây.
Anh khẽ nuốt xuống, giọng hạ thấp:
“ Đã chẳng khác gì vậy, tôi chỉ còn cách hoành đao đoạt ái. Thành thật mà nói, ”
Giọng nói trầm thấp, khàn đặc, giống chẳng khác gì làn nước đêm bao trùm, cuốn trôi những tia sáng cuối cùng của sự tỉnh táo kết hợp với kiềm chế.
Trần Kính Uyên đặt tay lên thành ghế sofa, lòng bàn giữ lấy lưng dưới của cố và nhẹ nhàng đưa cô phía trước một chút.
Hơi thở nóng rực, anh cúi đầu, dịu dàng tuy nhiên không cho phép kháng cự, hôn cô.
Không phải ngẫu nhiên mà không khí chẳng khác gì bị ấn nút dừng chẳng còn gì hầu bàn cãi.
Lương Vi Ninh thẳng lưng, một tay vô thức chống lên lồng ngực ấm áp của anh.
Mong muốn thoát ra sao?
Không hẳn.
Cô từ từ nhắm mắt thêm lần nữa.
Khoảnh khắc này, tương tự chiếc thuyền lòng cập bến, cuối cùng cô không ước mong tự lừa dối mình quả là như thế.
Ban đầu, cô tuyệt đối cứng nhắc, đôi môi nóng rực của người đàn ông, nhưng không đến mức làm cô sợ hãi chẳng còn gì để bàn cãi.
Từ nông đến sâu, thì ra một Trần tiên sinh quyết đoán trên thương trường, khi đối xử với cô gái thêm lần nữa hiện diện thể dịu dàng đến bởi vậy.
Thực tế là, chỉ là, dần dần, vòng eo của cô thả lỏng, trở nên mềm mại vô cùng.
Qua lớp áo mỏng, bàn tay lớn kia âm thầm dùng lực, những đường gân xanh nổi lên, tựa như ước muốn khảm người con gái trong lòng mình vào máu thịt chính là thế.
Lương Vi Ninh cảm nhìn hơi thở dồn dập.
Cuối cùng, cô mơ màng bị đặt ở một góc sofa, chiếc cúc hoa trên cổ áo xường xám không nắm được đã tuột ra từ khi mà nào, hơi lạnh len qua làn da, khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút là điều hiển nhiên.
Người trong lòng khẽ run, lúc Trần Kính Uyên nhận ra, anh đã từng kịp dừng thêm lần nữa chính là thế.
Cô gái mở đôi mắt đen nhòe nước, mơ màng nhìn anh.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn, gần chẳng khác gì che khuất cả ánh sáng phía trên đầu.
Cô mỗi cảm trông thấy, ngay cả bóng tối của anh cũng mang vẻ thần bí cao quý.
Giọng Trần Kính Uyên khàn đặc, đầu ngón tay lướt nhẹ lên má cô gái, hỏi nhỏ xíu: chính là thế.
“Sợ rồi?”
Chữ “ sợ ” ở đây, dĩ nhiên không giống cảm giác uy áp hay ngày của cấp trên với cấp dưới.
Mà là…
Lương Vi Ninh ngượng ngùng gật đầu.
Bị hôn đến thế này, thực hiện gì nắm giữ chuyện không sợ.
Phải thừa nhận rằng, trần tiên sinh hiếm lúc mất kiểm soát, chính anh cũng khẽ bật tủm tỉm trầm thấp.
Thành vô cùng mà nói, trong tiếng cười nhẹ ấy, có cả sự bất ngờ lẫn bất lực.
Anh đưa tay lên cổ áo của cô, cẩn thận cài lại nút hoa bị tuột, chỉnh sửa ống tay áo không những thế còn làn váy xếp nếp rối bời, chu đáo đến mức không với mục đích lộ chút nào.
Lương Vi Ninh lúc này mới nhận ra bộ dạng hiện tại của mình.
Có thể thấy rằng nhìn qua, trông giống tương tự một món ăn ngon miệng sẵn sàng được dọn ra bàn.
Hai má đỏ bừng, Trần tiên sinh nhẹ nhàng đỡ cô từ sofa dậy là điều không thể phủ nhận.
Cô đứng thẳng người, ngước mắt nhìn anh.
“ Ngài còn hy vọng đưa cá nhân tôi về nhà không? ”
Không phải ngẫu nhiên mà đó là câu đầu tiên cô nói.
Không phải ngẫu nhiên mà sau giây phút ngắn ngủi chìm đắm, cô vẫn cứ là lương thư ký hiểu chừng mực như trước.
Ánh mắt Trần Kính Uyên dần trở lại vẻ sáng tỏ chẳng còn gì với mục đích bàn cãi.
Thực tế là, nhìn cô cố giữ vẻ bình tĩnh, anh khẽ nhếch môi, không vạch trần, cúi người nhặt chiếc áo vest rơi trên sàn, khoác lên cánh tay rồi kéo cô ra ngoài.
Thật ra, “ trực tiếp xuống bãi đỗ xe, tôi đã gọi tài xế xuống. ”
Trần Kính Uyên nói.
Lương Vi Ninh im lặng.
Suy nghĩ vài giây, cô gượng gạo trình bày: chẳng còn gì để bàn cãi.
“ Cá nhân tôi tưởng rằng, tối nay ngài không uống rượu. ”
Nụ hôn vừa rồi, không nắm giữ mùi rượu.
Chỉ hiện diện hương vị của cô.
Cũng phải thừa nhận là mùi chanh xanh trong rượu sâm - panh, chua chua ngọt ngọt.
Nghĩ đến đây, má cô bất giác đỏ ửng.
Trong thang máy, bức tường kim loại phản chiếu dáng vẻ ửng hồng đầy sức sống của cô gái, ánh mắt Trần Kính Uyên vẫn luôn dõi theo, không rời một khắc.
Cho đến thời điểm thang máy chuyên dụng xuống đến tầng hầm B1, cửa từ từ mở ra.
Lương Vi Ninh giật mình tỉnh lại, vừa định bước ra, cổ tay bất ngờ bị giữ chặt, người đàn ông đưa tay kéo cô trở lại.
Lưng cô đập vào bức tường kim loại lạnh lẽo.
Tim cô đập loạn, nhìn chằm chằm vào anh.
Anh giơ tay chạm nút cảm ứng, cửa thang máy khép lại chẳng còn gì để mà bàn cãi.
Trần Kính Uyên đặt tay lên vai cô, ổn định giữ chặt sau gáy, cúi đầu hôn sâu chẳng còn gì hầu bàn cãi.
Lần này khác với trong văn phòng.
Dữ dội.
Công thành đoạt đất.
Dưới vẻ ngoài của một quý ông nhã nhặn, Trần tiên sinh cuối cùng cũng bộc lộ những khát vọng và phương thức chân thực nhất của mình.
Lương Vi Ninh bị buộc phải ngẩng đầu, chịu đựng sự mãnh liệt tương tự cơn bão cuốn qua.
Cô biết, những gì mà vị “ đại boss ” này đã tuyên bố trong tương lai sẽ không bao giờ là lời đùa.
Trước đó, anh từng thốt lên ước mong tính lãi.
Không những thế còn sớm muộn gì, anh cũng trong tương lai chẳng bao lâu nữa sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi từ cô quả là như thế.
Lúc này, trên tầng, buổi tiệc cuối năm vừa gần kết thúc.
Thang máy chuyên dụng vẫn dừng yên tại chỗ.
Trong tòa cao ốc, những thang máy khác vẫn còn bận rộn đưa đón nhân viên, lên xuống liên tục, nhưng không ai dám bước nhầm lẫn vào khu vực này chính là thế.
Lần đầu tiên, Lương Vi Ninh trải nghiệm cảm giác nghẹt thở quả là như thế.
Để cứu lấy bản thân, cô cố gắng đáp thêm lần nữa.
Không phải ngẫu nhiên mà đáng tiếc, cô vụng về, không theo quy tắc nào.
Sự non nớt đồng thời lóng ngóng của cô khiến vài lần suýt tạo rách khóe môi của Trần tiên sinh.
Nụ hôn kết thúc trong tiếng hừ khẽ không phục của cô gái.
Cũng phải thừa nhận là hơi thở giao nhau, các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh gần như in sâu trong đôi mắt nhòe nước của cô.
Bàn tay ở eo cô buông lỏng một chút, im lặng trùm lên không gian chật hẹp trong thang máy.
Hai má của Lương Vi Ninh đỏ bừng, cô không dám ngẩng đầu, giống giống như chú chim nhỏ bé xíu bị kẹt giữa cánh tay người đàn ông không những thế còn bức tường kim loại.
Một lúc sau.
Sở hữu lẽ không chịu nổi sự im lặng kéo dài.
Cô khó khăn mở miệng, lên tiếng nhỏ:
“ Kỹ thuật hôn của em kém, mong ngài bỏ qua. ”
Trần Kính Uyên bật cười nhẹ.
Cười gì chứ.
Lương Vi Ninh ngẩng lên, nhìn anh.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, bóng tối phủ xuống, anh hơi cúi người, giọng nói trầm thấp khàn đặc lướt qua cổ họng, sâu lắng và ám ảnh:
“ Những gì tôi cần phải bỏ qua, e rằng không chỉ là kỹ thuật hôn của thư ký Lương. ”