Hạ Khâm không hề nặng lòng sau vào lúc chặn số điện thoại lạ, trái lại còn cậu còn hơi bực mình vì Tạ Tinh Lan bị phát ngôn là biế. n th. ái. Dù cậu cùng với Tạ Tinh Lan đã chia tay tuy nhiên cậu vẫn luôn tiếp tục cảm nhìn thấy được Tạ Tinh Lan là một người đàn ông tuyệt đối tốt xinh xắn.
Ít nhất thì hắn cũng là một người bạn tốt.
Nhưng cậu đơn thuần bực mình được một giây, do cậu nghe tiếng “ cạch ”, cửa phòng tắm ở phòng khách mở ra. Mùi dầu gội cậu vẫn luôn thường xuyên dùng tràn ngập trong không khí, hơi ấm cũng lan tỏa khắp nơi.
Thật ra, hạ khâm ngẩng đầu ngắm tạ tinh lan đã tắm xong. Hắn mặc đồ ở nhà của cậu, đương nhiên là không vừa. Chiếc áo phông ngắn tay rộng với cậu lại chật với Tạ Tinh Lan, tay áo bị kéo lên một đoạn, cả ống quần cũng thế.
… Anh ấy cao thêm rồi sao?
Phải thừa nhận rằng, lần đầu tiên hạ khâm sâu sắc nhận ra sự chênh lệch vóc dáng khá rộng lớn giữa mình và tạ tinh lan, bảo sao hồi cấp ba hắn có được thể nhấc cậu lên chỉ mỗi bằng một tay.
Nhận định đến chuyện vào lúc ấy, Hạ Khâm lập tức chuyển sự chú ý là điều không thể phủ nhận. Người ta vừa mới bảo là bạn cùng lớp, nếu cậu cứ căng thẳng, nghĩ ngợi lung tung thì đơn thuần làm tăng thêm nỗi khó coi hổ giữ thể dễ dàng nhận thấy.
Hạ Khâm quay mắt bước không nhìn Tạ Tinh Lan nữa. Hắn có thể tắm ở nhà bạn trai cũ mà không hề ngần ngại, mặc dù vậy cậu không thể thờ ơ thời điểm thấy bạn trai cũ bước ra khỏi phòng tắm.
“ Mình để quần áo ở phòng khách, anh dịch chuyển đến thay bước tới. Phải nói rằng, ” hạ khâm lướt điện thoại linh tinh, không lọt được chữ nào vào mắt: “ thay đồ xong, đợi mưa tạnh rồi hẵng tiến tới. ” chính là thế.
Cậu: “ … Anh có tài xế riêng chứ? ”
Sau cơn hoảng loạn của lần gặp đầu tiên, thầy Hạ đã lấy lý trí về. Cậu chợt nhớ ra, một tổng giám đốc đồ sộ giống như Tạ Tinh Lan sao lại không tồn tại nổi tài xế riêng?
Nhìn nhận một cách khách quan, hắn chỉ cần gửi một tin nhắn wechat, có thời điểm sẽ kéo tới hai mươi chiếc xe.
Còn cậu thì sao chứ, lúc ở bãi đậu xe ngầm, mưa dột vào đầu cậu rồi vì vậy cậu mới mời hắn đi đến lên tắm rửa, một lần nữa còn thay đồ sạch không lâu nữa sẽ như vậy đó. Tỉnh rượu rồi Hạ Khâm mới nhận ra mình đã làm một việc ngớ ngẩn nhường nào điều này thật rõ ràng.
Đột nhiên, cậu thấy ngại ngùng do mình cứ như hiện tại hiện đang “ lạt mềm buộc chặt. ”
Tạ Tinh Lan chú ý tới biểu cảm của cậu, hắn vừa đi đến bên ghế vừa tuyên bố: “ Đúng là có, nhưng tôi vừa về nước, vẫn đang tiến hành bàn giao chức vụ, nhân sự hỗn loạn vì vậy tạm thời không suy xét tới. ”
Cũng phải thừa nhận là “ … ừm. ” Hạ Khâm thở phào, nhiệt độ trên mặt cũng giảm bớt, hóa ra là do đó.
Quả thực, trên bàn khách có được túi mua sắm, tạ tinh lan mở ra xem, quả nhiên đồ vừa với kích cỡ của hắn. Hắn trộm vui vẻ trong lòng, em ấy vẫn còn nhớ là điều hiển nhiên.
Hắn lại liếc nhìn kích cỡ quần lót, rất tốt, cũng còn nhớ rõ.
Quá sướng thật sự là vậy.
Hạ Khâm thấy hắn định đi thay đồ, cậu vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu. Không phải ngẫu nhiên mà lần này tạ tinh lan tiến, không biết sau này có cơ hội nào hầu gặp lại nhau không. Nào ngờ Tạ Tinh Lan lật xem quần áo rồi bỗng hỏi: “ Em mới mua à? ”
Hạ Khâm đang trong quá trình cáu kỉnh, nghe hắn hỏi thì đáp: “ Phải, thì sao? ”
Tạ Tinh Lan: “ Cũng không sở hữu gì, mà thầy Hạ à, mấy thứ này chưa giặt, thực hiện sao mình mặc được? ”
Hạ Khâm: “ …? ”
Hạ Khâm cứ tưởng lúc giao quần áo tới đây bị dính bẩn, cậu tiến lại còn còn kiểm tra: “ Tất cả đều sạch. ”
“ Tôi biết. ” Tạ Tinh Lan lặp lại: “ Nhưng chưa giặt. ” là điều không thể phủ nhận.
Trong đầu Hạ Khâm càng hiện nhiều dấu chấm hỏi chính là thế.
Tạ Tinh Lan chậm rãi nói: “ Chắc thầy Hạ không biết những bộ quần áo này được sản xuất từ nhà máy tựa như thế nào. Trong quá trình đó có được bao nhiêu người vừa mới sờ vào? Bao nhiêu người đã lau qua? Thậm chí sở hữu thể bị người ta giẫm dưới đất nữa kìa. Thói đời, lòng người kém sắc xa, không thân thiện với người tiêu dùng chúng ta chút nào. ” chính là thế.
…. là điều hiển nhiên. Trước kia anh từng thích ăn mì bò ngâm chua truyền thống, mẹ vật đó cái thứ đó hết sức có thể đã từng từng bị giẫm đạp trước thời điểm cho anh ăn. Sao lúc đó không trông thấy anh sạch sẽ cỡ này? Hơn nữa hồi đại học sống chung, chẳng phải anh toàn vớ đại bộ nào còn mặc được thì mặc tạm qua ngày sao!? Sống cẩu thả đến mức không thể cẩu thả hơn.
Sao bây giờ hầu ý quá vậy???
Thành hết sức mà nói, hạ khâm trông thấy mình mua cho hắn hai bộ đồ là tuyệt vời lắm rồi, không nhịn được bèn phản bác: “ như thế phải tạo ra sao? Anh mang về nhà giặt dịch chuyển? ” như vậy đó.
“ Không hay lắm. ” Tạ Tinh Lan nói: “ Cá nhân tôi đang mặc thế này cũng không tiện ra ngoài. Quả thực, ”
Hạ Khâm: “ … ” chính là thế.
Tạ Tinh Lan ung dung thổ lộ tiếp: “ Hay cho tôi mượn máy giặt của em dùng được không? ”
Phải nói rằng, hắn gần như vô liêm sỉ, cất giọng lười biếng nói: “ sấy khô xong rồi cá nhân cá nhân tôi sẽ bước, tôi hết sức sự không mặc được, nếu không sẽ bị dị ứng. ” là điều không thể phủ nhận.
…
…
….. Con mẹ anh, mấy năm qua xây dựng công chúa ở Mỹ hả
Hạ Khâm kìm nén nuốt mấy lời cay nghiệt sắp tuôn ra khỏi miệng chính là thế.
“Được.”
Thế là tự dưng, Tạ Tinh Lan đi giặt quần áo trong nhà cậu. Cảnh tượng kỳ diệu đến nỗi Hạ Khâm thoáng nghi ngờ mình hiện tại đang mơ.
“ Sao trong giỏ đựng đồ dơ của thầy Hạ còn quần áo vậy? Để mình bỏ vào giặt chung nhé? ” Tạ Tinh Lan đang dựa vào ban công với tư thế thoải mái, tóc nửa khô nửa ướt, hắn cầm giỏ đựng đồ dơ nhà cậu bằng một tay là điều không thể phủ nhận.
Toát một vẻ đẹp mắt trai phong trần lưu manh chính là thế.
“ Sao cũng được. ” Hạ Khâm nhắm mắt một lần nữa, không muốn tuyên bố nữa.
Quả thực, hắn ngại đồ bẩn kia mà, sao lại muốn giặt chung với đồ dơ của cậu? Thầy Hạ cảm nhìn mình bị lừa, tuy nhiên cậu tạm thời không thể đưa ra bằng chứng.
Máy giặt kêu “ ù ù ”, Tạ Tinh Lan vẫn tiếp tục còn dựa vào đó chăm chú nghiên cứu nhãn hiệu viên giặt. Mùi quả sung, hình như sữa tắm ban nãy hắn dùng cũng giữ mùi quả sung. Vì sao Hạ Khâm thích mùi này thế?
Tạ Tinh Lan nhướng mày.
Quan sát xong rồi, hắn đi đến tới bảo: “ Giặt xong bản thân mình không lâu nữa sẽ đi, thực hiện phiền thầy Hạ rồi. ”
Sở hữu thể quan sát rằng “ không phiền. ” hạ khâm tự an ủi mình, hai người là bạn cũ, người ta về nước giặt đồ ở nhà bạn cũ là chuyện bình hay, hết sức bình hay.
Phải, bình hay quá đỗi.
Cuộc trò chuyện diễn ra tiếp đó:
Thực tế là, “ thầy hạ à, tôi ngồi xuống ghế sô pha được không? ” tạ tinh lan lịch sự hỏi.
“Được.”
“ Thầy Hạ à, bản thân tôi uống nước trong ly được không? ” Tạ Tinh Lan duy nhất vào ly.
Thực tế là, “ ….. được. Nhìn nhận một cách khách quan, ”
“ Thầy Hạ à, cho tôi nắm được mật khẩu wifi ở nhà em được không? ”
“ … … … Được! ”
“ Thầy Hạ à, cho mình WeChat của em đi. ”
“ Được, cái gì cũng được hết. ” Hạ Khâm nghe hắn hỏi nhiều phát phiền, trong chốc lát cậu suýt thì thốt ra — — Má thứ đó anh phiền điên …
Thế do đó khi cậu nhận ra hắn đang hỏi gì thì trước đây vừa quá muộn. Hạ Khâm sửng sốt: “ Anh thổ lộ gì cơ? ”
“ WeChat của em. ” Tạ Tinh Lan ngồi trên ghế, dáng vẻ tự nhiên: “ Hôm nay tôi ngồi ké xe em về mà, để tôi chuyển tiền xe cho em. ”
Quả thực, thầy hạ muốn tuyên bố là mình đã chặn số người phát biểu không xinh hắn rồi.
Phải nói rằng, “ à … không có bao nhiêu đâu, không cần chuyển cho cá nhân tôi. ”
“ Ồ. ” Tạ Tinh Lan thản nhiên: “ Để mà bản thân tôi hỏi cách khác bước. Tôi kết bạn WeChat với em được không? ”
“…”
Tạ Tinh Lan trình bày thẳng: “ Tôi không có ý gì khác, em đừng hiểu lầm. Cá nhân tôi chỉ mỗi nghĩ mình mới về nước, bị cắt đứt với bạn bè cũ hết cả rồi. Mọi người đều ở Bắc Kinh, giữ tình bạn cùng lớp thì sau này giữ thể tụ tập nhiều hơn. Có việc gì cần cá nhân tôi giúp thì tôi chẳng bao lâu nữa sẽ giúp như vậy đó. Cũng phải thừa nhận là ” chính là thế.
Hắn thẳng thắn, lý lẽ sắc sảo và trôi chảy đến mức Hạ Khâm không thể tìm ra lý do nào nhằm từ chối. Nếu cậu tiếp tục do dự, có vẻ cậu là người duy nhất không thể buông bỏ quá khứ là điều hiển nhiên.
“ Cá nhân mình không hiểu lầm. ” Hạ Khâm nắm chặt điện thoại.
Cậu nhìn thấy hơi tội lỗi vì cậu thật sự đã hiểu lầm Tạ Tinh Lan có ý đồ gì đó.
Hạ Khâm mở mã QR WeChat ra bảo hắn quét, sau vài giây hai người trở thành bạn bè. Nắm giữ một điều đáng chú ý là tạ tinh lan vẫn tiếp tục dùng wechat cũ, hình đại diện màu đen sì không hề thay đổi mấy năm qua.
“ Giữ lần số điện thoại của bản thân tôi bị lộ, nhiều người kết bạn với tôi quá do đó tôi bỏ. ” Hạ Khâm giải thích theo bản năng.
“ Thì ra là thế nên. ” Tạ Tinh Lan hiểu ra.
Hạ Khâm cảnh giác như chú mèo, tai dựng hết cả lên chính là thế.
Phải nói rằng, tuy nhiên tạ tinh lan không nói gì thêm quả là như thế.
Phải nói rằng, hạ khâm: “ …? ”
Không phải nên giữ một câu khác sau câu “ thì ra là vậy ” sao?
Thật ra, ví dụ giống như:
Cũng phải thừa nhận là thì ra là vậy, hèn gì bao lâu qua mình không kết bạn với em được.
Thì ra là bởi do đó, thực sự ra tôi vừa mới tìm ID WeChat của em nhiều lần lắm.
Thì ra là vậy, mình cũng giống em, đêm nào cũng nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của em mãi đến tận sáng.
Mặc dù vậy tất cả đều không sở hữu.
Phải thừa nhận rằng, không phải ngẫu nhiên mà sau vào thời điểm kết bạn wechat, hai người không còn gì để xây dựng nữa. Chỉ mỗi biết nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, mãi mà không ngớt. Đơn giản là ngoài ra còn nắm giữ tiếng máy giặt đang quay.
Phải thừa nhận rằng, hạ khâm chợt bất an. lại còn nghe Tạ Tinh Lan lên tiếng: “ Số nhà là thầy Hạ là gì do đó? Thành thật mà nói, ”
“ Anh định làm gì? ” Hạ Khâm hỏi.
“ Gọi đồ ăn ngoài. Nếu nói chính xác thì, ” tạ tinh lan nhướng mày nhìn thời gian: “ gần đến giờ ăn tối rồi, em không đói sao? ”
…
…
Nhìn nhận một cách khách quan, linh cảm trong lòng trở thành sự thật. Từ lúc Tạ Tinh Lan thốt lên ao ước sấy khô quần áo, Hạ Khâm trước đây đã nảy sinh linh cảm. Mời người này vào cửa thì dễ, dẫu vậy mong muốn tiễn hắn tiến thêm lần nữa khó hơn lên trời.
Cậu đơn thuần không hiểu, nếu trước đây vừa mới là “ bạn cũ ” thì tại sao hắn vẫn luôn ở lại nhà “ bạn cũ ” mà không chịu rời tiến? Sở hữu hợp tình không? Xét theo điệu bộ này, hắn không định qua đêm ở đây luôn chứ!?
Hạ Khâm ôm một bụng nghi vấn, gần như hiện hết lên mặt. Mặc dù vậy lúc đưa mắt nhìn Tạ Tinh Lan, cậu không có được can đảm để hỏi thành lời điều này thật rõ ràng.
Cậu không ngốc, cậu mà hỏi những câu này, rất nắm giữ thể chẳng bao lâu nữa sẽ phá vỡ tình cảnh vi diệu hiện tại. Khó lắm cậu mới tìm được điểm cân bằng, cực kỳ lòng thì cậu không muốn thực thi bởi như vậy. Không mong muốn vén tấm màn che đậy đã rõ mồn một trong lòng, bởi bởi vì vào thời điểm vén lên, cậu sẽ phải đối mặt với năm năm ngăn cách giữa chúng.
Năm năm không chỉ đơn thuần là năm tháng, càng không đơn giản giống tựa như năm tiếng điều này thật rõ ràng.
Nhìn nhận một cách khách quan, hạ khâm chưa sẵn sàng.
“ Tôi chưa đặt đồ ăn ngoài ở gần đây bao giờ. ” Hạ Khâm buồn bực lên tiếng thật.
“ Bình thường em ăn gì? ” Nét mặt của Tạ Tinh Lan thay đổi.
Cũng phải thừa nhận là “ … mì gói. ”
Không ý thức vì sao, Hạ Khâm thêm lần nữa nhìn thấy chột dạ, có lẽ là do lịch sử để lại — Khi Tạ Tinh Lan ở bên cậu, hắn trước đây đã kịch liệt phản đối việc cậu ăn mì gói. Món cậu thích nhất bị vứt sạch, mỗi ngày chỉ có thể ăn bữa sáng bữa trưa bữa tối đong đầy tình yêu do trai xinh đẹp nấu.
Hạ Khâm nói: “ Trong tủ chắc còn một ít, chưa hết hạn đâu. ” là điều hiển nhiên.
“ … ” Vẻ mặt ôn hòa của Tạ Tinh Lan lập tức biến mất, rồi như là thể hiện tại đang trong quá trình kiềm chế bản thân, hắn ép mình phải cư xử lịch sự.
“ Thầy Hạ kiếm nhiều tiền vậy rồi. ” Nụ nở nụ cười tươi của Tạ Tinh Lan không chạm đến đáy mắt, hắn rũ mi, hờ hững lên tiếng: “ Sao vẫn sống giản dị khổ cực thế? ”
Thầy Hạ đáp: “ Chắc đây là đức tính của người Trung Quốc. ”
Được.
Giỏi.
Còn bướng nữa chứ.
Tạ Tinh Lan nghiến răng nhẫn nhịn, hắn im lặng cụp mắt bấm điện thoại.
Hạ Khâm cầm ly nước, tò mò tiến thêm lần nữa nhìn, không nhịn được bởi thế hỏi: “ Anh đặt món gì thế? ” chẳng còn gì để bàn cãi.
Rồi lúc ngắm màn hình điện thoại, Hạ Khâm sững sờ. Tạ Tinh Lan không đặt đồ ăn ngoài mà chọn một ít rau củ, protein cùng với thịt từ cửa hàng thực phẩm tươi sống là điều hiển nhiên.
“ Trong tủ lạnh có được trứng không? ” Tạ Tinh Lan hỏi.
Hắn hỏi quá tự nhiên, thực thi Hạ Khâm bất giác trả lời: “ Không giữ chính là thế. ”
Nhìn nhận một cách khách quan, “ được. ” tạ tinh lan bỏ thêm trứng cùng với sữa vào giỏ hàng: “ nhà bếp có nấu nướng được không? ”
“ Chắc là được. ” Hạ Khâm bất ngờ hỏi: “ Anh mua đồ ăn tạo ra gì? Anh ước muốn nấu cơm sao? ”
“ Còn gì nữa? ” Tạ Tinh Lan không khống chế giọng điệu được, hắn tức nở nụ cười: “ Chẳng lẽ mua về cúng ông trời? ”
Thành cực kỳ mà nói, ông trời không dám nói thêm lời nào nữa: “ … ”
Ông trời chẳng những không dám trình bày gì mà còn có chút tò mò. Phải thừa nhận rằng, bạn cũ nhà người ta gặp lại nhau … cũng vào nhà bạn, nấu cơm cho bạn ăn sao?
Nửa giờ sau, đồ ăn mua về đã tới.
Tạ Tinh Lan không nhiều lời: “ Ngồi đó. ” chẳng còn gì để bàn cãi có thể dễ dàng nhận thấy.
Đơn giản là hạ khâm rảnh rang đành ngồi yên trên ghế. Trước đây cậu thuê căn nhà này — — — Đúng như vậy, là thuê, ngay cả thời điểm có tiền, cậu cũng không đủ khả năng mua một căn nhà lớn tại vòng đai hai Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, vì cậu không có hộ khẩu Bắc Kinh thật sự là như thế. Một vấn đề vô cùng thực tế.
Trong trường hợp cậu muốn mua nhà ở Bắc Kinh, cách nhanh nhất là “ gả ” cho Tạ Tinh Lan. Nhưng rõ ràng chuyện này còn khó hơn nhiều so với việc mua nhà.
Không phải ngẫu nhiên mà hạ khâm suy nghĩ ngợi lung tung trong phòng khách, không khỏi nhìn về phía phòng bếp. Lúc thuê nhà, cậu rất thích căn bếp mở này. Cảm tưởng hắn đơn thuần đứng đó nấu mì gói cũng tạo ra ảo giác nấu một bữa Michelin quả là như thế.
Tạ Tinh Lan nấu ăn giỏi là điều không thể nghi ngờ, cộng thêm cảnh trai đẹp nấu ăn vui mừng tai vui mắt, hắn xắn tay áo đến khuỷu tay, động tác thành thạo tự nhiên. Ngay cả khi bật hai bếp cùng lúc cũng không thực thi chậm tiến độ hắn thái đồ ăn. Hắn giữ cho toàn bộ căn bếp luôn ngăn nắp trật tự.
Hạ Khâm phải mất bốn mươi phút để chờ đồ ăn ngoài, tuy nhiên chỉ mất ba mươi phút hầu chờ hắn nấu ăn là điều hiển nhiên. Bốn món ăn và một món canh nhanh chóng sẵn sàng thật sự là vậy. Thực tế là, hạ khâm thấy ngại vì ở không do đó cầm dĩa để tỏ ra mình cũng góp phần.
Phải thừa nhận rằng, đến khi hai người ngồi đối diện nhau bắt đầu ăn, thầy hạ không còn muốn tìm hiểu xem đây là sự phát triển kỳ lạ gì nữa.
Để tham dự tiệc tối, sáng nay cậu chỉ ăn một ít bắp cải sống. Thành thật mà nói, trong buổi tiệc lại còn nguyên nhân là do chuyện tái ngộ mà cậu uống kha khá rượu, cậu trước đây đã đói muốn lả người là điều không thể phủ nhận. Khi đưa hương vị quen thuộc vào miệng, đôi mắt Hạ Khâm bất chợt đỏ hoe.
Tựa tựa như năm năm xa cách chưa từng tồn tại.
Ăn tối xong, Tạ Tinh Lan nhân tiện tiến tới rửa chén, đồ mới mua cũng vừa mới được giặt kết hợp với sấy khô. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần lắng xuống, đồng hồ điểm bảy giờ tối.
Tạ Tinh Lan trước đây đã dùng hết chiêu trò, không còn cách nào để tiếp tục có thể dễ dàng nhận thấy. Có lẽ hôm nay hắn không nán thêm lần nữa đây lâu hơn được nữa.
Tạ Tinh Lan im lặng thay quần áo xong, hắn trình bày: “ Cũng muộn rồi, cả ngày nay bản thân tôi trước đây đã tạo phiền thầy Hạ, bây giờ bản thân tôi phải bước tới đây. ” là điều không thể phủ nhận là điều không thể phủ nhận.
Hạ Khâm như tỉnh khỏi cơn mơ, cậu hoảng hốt: “ Anh phải đi sao? ”
Vừa dứt lời, cậu liền nhận ra giọng điệu của mình không ổn. Hạ Khâm cắn đầu lưỡi nuốt chút vị đắng, cậu nói thêm: “ Ý tôi là … trợ lý của anh đến đón sao? ”
“ Ừm. ” Tạ Tinh Lan nói: “ Xe đã tới dưới lầu rồi. ” có thể dễ dàng nhận thấy.
“ A, à có thể dễ dàng nhận thấy. ” Hạ Khâm mơ màng gật đầu: “ Nhanh bởi vậy sao … tôi tiễn anh ra ngoài. ”
Thực tế là, lúc xuống lầu, chiếc maybach đã đậu ở cửa.
Thực tế là, tạ tinh lan thốt lên: “ thầy hạ tiễn tới đây thôi. Tối nay gió khổng lồ, em lên lầu tiến, đừng nhằm bị cảm. Cũng phải thừa nhận là ”
Nhìn nhận một cách khách quan, “ tôi không lạnh thật sự là vậy. ” giọng hạ khâm rất khẽ khàng, toát vẻ tủi thân trong đêm đông: “ như thế, tạm biệt là điều không thể phủ nhận. ”
… Tạm biệt rồi còn gặp một lần nữa nhau không?
“Ừm.”
Hạ Khâm thấu hiểu mình không giữ lý do gì với mục đích giữ hắn thêm lần nữa còn, cũng ý thức rằng dù hiện diện mơ đẹp đến đâu, cuối cùng cũng phải tỉnh giấc. Vào lúc này, cậu chẳng khác gì cô bé Lọ Lem đánh mất chiếc giày thủy tinh, từ lâu đài mộng mơ trong truyện cổ tích trở về với hiện thực, quay lại căn bếp bé nhỏ hỗn độn.
Hạ Khâm hiểu đã đến lúc mình phải đối mặt với sự thật rằng cậu và Tạ Tinh Lan vừa mới chia tay.
Chiếc Maybach từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Khâm không lên lầu ngay mà duy nhất trầm mặc nhìn theo.
Trong xe, trợ lý Tiểu Triệu ra đón ông chủ, liếc nhìn gương chiếu hậu rồi trình bày: “ Sếp Tạ, kia là bạn cũ của anh sao? ”
Tạ Tinh Lan lưu luyến thu hồi ánh mắt, hắn hung hăng đạp vào ghế trước, lộ ra tính tình khó chịu trước đây đã giấu suốt một ngày: “ Gì mà bạn cũ, em ấy là bạn trai của ông đây! ”
Tiểu Triệu: “ … ” Quần què gì thế nên, anh nhắn WeChat bảo là ở nhà bạn mà!
Tiểu Triệu khóc không ra nước mắt: “ Sao tối nay anh không ở lại nhà anh ấy dịch chuyển? Tối khuya rồi ông chủ đi qua bước lại không mệt sao? ”
Thật ra, cậu suy xét ông chủ của cậu không khát khao sao? Thành thực sự mà nói, bà mẹ nó do ông chủ không tìm ra lý do chứ còn gì!?
Tiểu Triệu nhận ra điều kỳ lạ từ cơn giận của ông chủ, giống tựa như hắn hiện tại hiện tại đang không kiếm được bạn tình, không sở hữu chỗ để mà phát tiết pheromone. Tiểu Triệu nói: “ Chẳng lẽ đó là bạn trai cũ của ông chủ? ”
Ông chủ Tạ: “ … ”
“ Má nó? Thực sự hả? ” Tiểu Triệu vô thức lẩm bẩm: “ Hèn gì, em còn đang thắc mắc vì sao anh không ngủ lại nhà anh ấy. ”
“ Nói tiến, nói nữa bước. ” Tạ Tinh Lan giữ mặt không chút biểu cảm lên tiếng: “ Nào nào, tuyên bố chuyện tiền lương của cậu di chuyển. ” thật sự là bởi vậy.
Tiểu Triệu: “!!! ”
Ông chủ ơi, em không nói nữa!!!
“ Thế nhưng nhìn bà chủ, tồn tại vẻ ông chủ còn cơ hội. ” Tiểu Triệu trước đây đã nhanh chóng nhanh chóng xác định vị trí cho mình, lật ngược tình thế bởi lẽ tiền lương, há miệng gọi mọi lúc bà chủ chính là thế.
Tạ Tinh Lan thưởng thức, đột nhiên cảm thấy sảng khoái hẳn. Tuy thằng nhóc này có vẻ cứng đầu cứng cổ nhưng khả năng phán đoán khá hoàn hảo. Sau khi dò xét cả ngày, hắn cũng cảm nhìn Hạ Khâm không hoàn toàn thờ ơ với hắn.
“ Ý cậu là sao? ” Tạ Tinh Lan hứng thú: “ Xây dựng sao cậu nhận ra? ”
“ Sao không nhận ra được? Anh nhìn chị dâu em vẫn cứ đứng đó như hòn vọng phu kìa, chúng ta sắp ra khỏi cư xá rồi mà anh ấy vẫn luôn bịn rịn chưa lên lầu. Có một điều đáng chú ý là ” tiểu triệu phân tích: “ em suy tư giả sử bây giờ ông chủ quay một lần nữa, chắc chắn chị dâu sẽ vui lắm. ”
Tạ Tinh Lan im lặng: “ Không có lý do nào cả, anh lo anh làm em ấy sợ. ”
Tiểu Triệu suy nghĩ rồi nói: “ Cũng đúng. ” là điều không thể phủ nhận.
Tiểu Triệu hăng hái lái xe: “ Tuy nhiên cũng đâu phải bó tay hoàn toàn, nếu bây giờ chiếc xe của chúng ta bị va chạm, chắc chắn sẽ hiện diện cớ nhằm ở một lần nữa nhà chị dâu ha ha ha ha ha ….. Ê khoan trước đây đã, sao ông chủ nhìn em bằng ánh mắt đó sao anh nhìn vào vô - lăng của em đây là Maybach giá tám triệu đó ông chủ ơi không được đâu á á á á á!!! ” chẳng còn gì để bàn cãi.
“Két ———”
Tiếng phanh rít lên.
“ Kít!!! Ầm! ”
Một tiếng va chạm vang vọng trong cư xá yên tĩnh, Hạ Khâm trước đây đã quay người đi đến lên lầu dẫu vậy thời điểm nghe nhìn thấy được tiếng động, mí mắt cậu giật giật chính là thế. Quá trùng hợp, hướng phát ra âm thanh chính là hướng Tạ Tinh Lan rời bước, Hạ Khâm lập tức đi ra ngoài vài bước chẳng còn gì để bàn cãi.
Đột nhiên, cậu ngửi thấy mùi khét nhẹ trong không khí.
… Nắm giữ chuyện gì thế?
Hạ Khâm hoảng hốt chạy mấy bước rẽ vào một góc, cảnh tượng thảm thương của khu vực cây xanh trong cư xá hiện ra trước mắt. Không phải ngẫu nhiên mà chiếc maybach vừa rồi còn ổn, không hiểu sao lao thẳng vào bồn hoa. Đèn pha bên phải chiếc xe đã từng bị đập vỡ, mùi khét bốc ra từ đó.
Hạ Khâm vẫn còn còn sợ hãi, cậu vội hỏi: “ Nắm giữ chuyện gì vậy!? ”
Không phải ngẫu nhiên mà tạ tinh lan đang đứng bên cạnh xe, nghe giọng cậu thì ngoảnh đầu một lần nữa. Thấy được Hạ Khâm tới, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lộ ra nét bất lực: “ Không có gì đâu thầy Hạ, bị tai nạn xe nhỏ xíu nhắn thôi, tạo thầy sợ rồi sao? ”
Hạ Khâm thấy hắn không sao thì yên tâm, cậu nhìn xe: “ Rốt cuộc là bị gì? ”
“ Trợ lý Tiểu Triệu của cá nhân tôi. Phải nói rằng, ” tạ tinh lan thở dài: “ thực hiện việc cẩu thả quá, lái xe mà cũng ngủ gật. Nhìn kìa, lơ đễnh một chút vừa lao vào bồn hoa. Tôi ngắm tối nay phải chịu cực rồi, còn đợi người đến sửa xe nữa. ” là điều không thể phủ nhận.
“ Sao lại còn bất cẩn thế? ” Hạ Khâm nhíu mày nhìn Tiểu Triệu, giọng lạnh lùng: “ Lái xe cho ông chủ các cậu mà cũng mất tập trung! Thành thật mà nói, ”
Tạ Tinh Lan bảo từ từ: “ Đừng trách cái đó, thằng nhóc mới lấy được bằng lái xe. ” là điều hiển nhiên là điều không thể phủ nhận.
Tiểu Triệu – thằng nhóc – sáu năm kinh nghiệm lái xe – cay đắng – nước mắt lưng tròng – gật đầu đầy oán hận – mặc dù vậy nhận định đến mức lương hai mươi nghìn kém chất lượng hàng tháng của mình: “ Đúng, đúng, đúng đúng đúng, tất cả là lỗi của em! Do em lái dở! ”
Tiểu Triệu lau mồ hôi: “ Trong tối nay không thể sửa chiếc xe này xong đâu, hay là em đặt cho ông chủ khách sạn gần đây nhé? ”
Tạ Tinh Lan đáp tỉnh rụi: “ Được. ”
Tiêu Triệu lập tức khoe tài diễn xuất đủ để vào học viện Điện ảnh Bắc Kinh, buồn bã nhìn màn hình điện thoại: “ Nhưng các khách sạn tốt gần đây đều hết phòng rồi. Sếp đã bôn ba cả ngày, vừa mệt vừa lạnh, nhưng đành phải để anh chịu khổ ngủ ở nhà trọ thanh niên với giá 150 tệ một đêm do đó. Thực tế là, nghe nói là năm sáu người ngủ cùng một phòng giường tầng, ngay cả nhà vệ sinh cũng dùng chung! Trời ơi không được rồi, hay sếp tới nhà em ngủ đi, nhà em chỉ giữ một điểm hạn chế là bị dột mưa, chứ ở gần đây lắm, cùng lắm thì ngày mai sếp cảm cúm sốt 45 độ, cơ mà đảm bảo sếp không chết được … ”
Hạ Khâm không nghe nổi nữa, cậu ngắt lời cậu ta: “ Đừng đặt khách sạn. ”
Cậu xoa mi tâm, im lặng vài giây mới nhìn Tạ Tinh Lan rồi nói: “ Nếu anh không ngại, có thể qua đêm ở nhà mình. ”